Triệu Quốc Đống và Hoắc Vân Đạt nói chuyện khá vui vẻ, một thời gian không gặp khiến hai người có không ít đề tài để nói chuyện.
- Nói như vậy anh và Vương Liệt cộng tác chung khá tốt hả?
Triệu Quốc Đống bưng chén lên nhấp một ngụm, chỉ cần không phải bữa tiệc công vụ, Triệu Quốc Đống thích uống rượu vang, trong hoàn cảnh thoải mái như thế này thì rượu vang có lợi cho bồi dưỡng tình cảm, rượu chính lại thích hợp với không khí chính thức.
- Ừ, Vương Liệt là một người có cá tính, nhưng tôi rất thích làm việc với người như vậy, có thể nhanh chóng tìm được điểm khác nhau rồi thảo luận, dù có khác nhau cũng có thể dần dung hợp. Mặc dù là vài quan điểm không dung hợp được thì cũng có thể giữ lại.
Hoắc Vân Đạt thật tâm nói.
- Đương nhiên có chút người không quá thích ứng tính cách của Vương Liệt. Ừ, nói như thế nào nhỉ, có chút quật cường, đây cũng là rất bình thường. Nếu như ngay cả một chút cá tính cũng không có thì quá bình thường.
Tháng 11 Hoắc Vân Đạt được bổ nhiệm làm phó bí thư thị ủy, thị trưởng Ngọc Hà, chính thức trở thành người cộng tác với Vương Liệt. Mặc dù chỉ hơn tháng ngắn ngủi nhưng Hoắc Vân Đạt đã nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Hoắc Vân Đạt là người muốn làm việc, có thể đầy đủ giải thích ý đồ của Vương Liệt, cũng biết áp dụng vào thực tế. Đồng thời hắn cũng đưa ra tư tưởng chế tạo hệ thống tín dụng như Ninh Lăng, cho rằng điều này có tác dụng lớn đến việc phát triển kinh tế tư nhân, cải thiện hoàn cảnh tài chính cùng với thay đổi cục diện ngành sản xuất thuốc lá chiếm ưu thế tuyệt đối của Ngọc Hà. Điểm này cũng được Vương Liệt tán thành, hai người phối hợp khá ăn ý.
Đương nhiên thành công của Hoắc Vân Đạt cũng dựa trên năng lực và cố gắng của hắn, cũng có quan hệ đến việc Triệu Quốc Đống có quan hệ tốt đẹp với Thương Vô Bệnh – trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam. điểm này Hoắc Vân Đạt biết rõ, nếu không với một cán bộ từ cấp huyện từ tỉnh ngoài tới sao có thể nhanh như vậy đã lên cấp giám đốc sở?
- Vương Liệt là người có nhiều ý tưởng, cộng tác với hắn thì anh cần phải nắm chắc chừng mực. Tôi tin tưởng hai người công tác có thể khiến Ngọc Hà trở thành điểm sáng chói ở Điền Nam.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút.
- Ưu thế của Ngọc Hà chính là trụ cột tài chính hùng hậu, ngành sản xuất thuốc lá mang lại đảm bảo về tài chính Ở điểm này khiến Ngọc Hà có nhiều kinh phí đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, nhưng giai đoạn sau cần phải cân nhắc xây dựng phần mềm cũng chính là hệ thống thể chế, như vậy mới khiến Ngọc Hà phát triển liên tục được.
- Ừ, điểm này bí thư Vương Liệt cũng có ý kiến giống ngài. Cho rằng hoàn thiện xây dựng phần mềm còn cần thời gian dài hơn nhiều so với xây dựng phần cứng, yêu cầu càng cao hơn. Công việc trung tâm trong thời gian tới của Ngọc Hà chính là ở phương diện này.
Hoắc Vân Đạt đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống.
- Không chỉ ở riêng Ngọc Hà, hầu hết thị xã ở khu vực đất liền Trung Quốc đều là như vậy, quá chú trọng xây dựng cơ sở vật chất mà quên đi phần mềm, nhất là không khí và hoàn cảnh tốt. Hệ thống này không thể một lần là xong, phải mất ba năm năm thậm chí mười năm để tích lũy.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.
- Mà ở điểm này rất nhiều người có quyền quyết sách trong chúng ta không ý thức được, hoặc là nói bọn họ muốn cung cấp ưu đãi cho nhà đầu tư hơn, như vậy nhà đầu tư sẽ đến địa phương bọn họ. Nhưng theo kinh tế phát triển, nhà đầu tư và hạng mục sẽ yêu cầu càng lúc càng cao hơn, lợi ích đơn thuần sẽ không thể thỏa mãn bọn họ, bọn họ cần chính là một không khí phát triển và nền kinh tế thị trường khỏe mạnh để bọn họ có lợi ích kinh doanh liên tục. Vân Đạt, tôi hy vọng anh có thể nhận thức đầy đủ điểm này.
Đây là đề nghị từ nội tâm của Triệu Quốc Đống, Hoắc Vân Đạt cũng chăm chú lắng nghe.
- Xem ra chủ tịch đang dyaj bảo Hoắc Vân Đạt rồi.
Trúc Văn Khôi bưng chén cụng chén với Chu Ích Minh ngồi bên.
- Lúc ở Ninh Lăng là như vậy, ở Điền Nam chắc cũng thế, bây giờ hai người ở hai nơi mà vẫn thế.
- Nghe nói Hoắc Vân Đạt làm thị trưởng Ngọc Hà?
Chu Ích Minh từ Phan Xảo nghe được tin này, hắn không quá rõ tình hình bên Điền Nam.
- Ừ, mới cách đây không lâu, thị trưởng. bí thư Thái trước khi rời khỏi Điền Nam đã đẩy Hoắc Vân Đạt một lần, Hoắc Vân Đạt đúng là gặp cơ hội.
Trúc Văn Khôi cười nói.
- Đúng là làm người ta đố kỵ. Lúc chủ tịch Triệu đến Ninh Lăng làm Bí thư thị ủy thì tôi là phó thị trưởng, Hoắc Vân Đạt vẫn là phó chủ tịch quận, bây giờ mới có không đầy sáu năm mà người ta đã vượt qua chúng ta, đi tới trước chúng ta. Sớm biết như vậy thì tôi nên sang Điền Nam mới đúng.
- Ha ha, lão Trúc, không nên than thở như vậy chứ. Sang năm tỉnh sẽ có biến động lớn, chẳng lẽ anh sẽ không hướng tới gì sao?
Chu Ích Minh nở nụ cười làm người ta phải suy nghĩ.
- Lão Chu, anh đừng dùng giọng điệu như vậy chứ. TÔi biết anh có ý gì, nhưng anh cũng biết tình hình trong tỉnh bây giờ đó, hắc hắc, không tiện nói.
Trúc Văn Khôi lắc đầu.
Chu Ích Minh đương nhiên biết Trúc Văn Khôi nói ó ý gì, nhưng vấn đề này Chu Ích Minh biết cụ thể hơn Trúc Văn Khôi đôi chút. Tình hình trên tỉnh khá mê ly, quan hệ giữa Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống làm người ta như nhìn hoa trong sương mù, khó có thể thấy rõ, có lẽ ngay cả hai vị lãnh đạo cũng khó có thể phân biệt được rõ. Nhưng có thể khẳng định cuối cùng vẫn không thoát được hai từ thỏa hiệp.
Về phần Trúc Văn Khôi có điều chỉnh hay không cũng không biết có nằm trong phạm vi thỏa hiệp của hai vị lãnh đạo hay không. Nhất là khi Miêu Chấn Trung sắp đi, còn ẩn số là phó bí thư tỉnh ủy sắp tới.
- Lão Trúc, tôi tin bí thư Lăng và chủ tịch Triệu có trí tuệ chính trị của mình, có thể hoàn mỹ xử lý tốt mấy việc mà tỉnh ta gặp phải trong năm nay.
Chu Ích Minh rất xảo diệu tránh nhắc đến đề tài này.
- Ờ, tôi cũng nghĩ như vậy.
Trúc Văn Khôi cười cười.
Phan Xảo đến ban công thì thấy Triệu Quốc Đống đang nghe điện, chắc là cuộc điện rất quan trọng.
Vẻ mặt Triệu Quốc Đống mới đầu khá nhẹ nhàng nhưng lập tức có chút biến hoá, từ nói chuyện tùy ý đến kinh ngạc rồi khó tin, cuối cùng như nhớ tới gì đó. Mặc dù là bỏ máy nhưng Triệu Quốc Đống vẫn đứng ở ban công nhìn ra ngoài như tự hỏi vấn đề gì đó.
- Chủ tịch, cuộc điện vừa nãy làm ngài phải suy nghĩ sao?
Phan Xảo nở nụ cười khá mê người
- Ồ, Phan Xảo, sao, không vào nói chuyện với bọn họ ư?
Thị trường tài chính Mỹ xuất hiện rung chuyển trước nay chưa từng có khiến thị trường chứng khoán toàn cầu sụt giảm, tình huống này đã bắt đầu truyền về Trung Quốc. Tâm điểm tranh luận là nền kinh tế Mỹ có vấn đề có thể ảnh hưởng đến kinh tế Trung Quốc không? Mấy người Trương Hoành Vĩ, Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh, Trúc Văn Khôi, Hoắc Vân Đạt cùng Hứa Kiều đều thảo luận vấn đề này, quan điểm của mọi người không quá nhất trí nhưng cũng cảm thấy trung ương mật thiết chú ý việc này.
- Ừ, tôi không quá hứng thú với đề tài này, thực tế mà nói tôi không am hiểu công tác kinh tế.
Phan Xảo nói.
- Bọn họ đều là người nắm giữ một phương nên hứng thú với đề tài này là bình thường, tôi có thể làm người nghe.
- Ha ha, có vài đề tài không phải là am hiểu hay không, mà là ở chỗ cô không muốn tham gia vào trong đó.
Triệu Quốc Đống cũng cười nói.
- Làm việc ở ban thuận lợi chứ?
- Cũng được, trong thời gian này khá phiền phức, tâm trạng của trưởng ban Tề cùng trưởng ban Vi đều không quá tốt. Ừ, xác định trưởng ban thư ký Trần làm trưởng ban sao chủ tịch?
Phan Xảo trước mặt Triệu Quốc Đống cũng không vòng vo.
- Ừ, rất có thể, bí thư Lăng hy vọng trưởng ban thư ký Trần đến phụ trách Ban Tổ chức cán bộ, tôi cũng thấy trưởng ban thư ký Trần rất thích hợp, trung ương có lẽ cũng tôn trọng ý kiến của tỉnh.
Triệu Quốc Đống không thể nói khác.
- Chẳng qua Trần Anh Lộc làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì lại gặp một lãnh đạo không dễ ở chung.
- Ồ?
Phan Xảo khó hiểu nhướng mày, cô không hiểu ý của Triệu Quốc Đống.
- Trung ương vừa có quyết định do Bạch Nhất Minh làm phó bí thư tỉnh ủy An Nguyên chúng ta, thay Miêu Chấn Trung.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
- Bạch Nhất Minh?
Phan Xảo lướt qua vài ấn tượng.
- Bí thư thị ủy Trường Sa tỉnh Tương? Trước đây đã làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia?
- Ờ, tôi còn là bạn học ở trường Đảng trung ương với hắn, thế giới này quá nhỏ.
Triệu Quốc Đống nhún vai.
- Vốn là lân cận bây giờ lại cùng chiến đấu trong một chiến hào.
Qua Tĩnh vừa nãy gọi tới, trung ương đã nghiên cứu, quyết định do Bạch Nhất Minh làm phó bí thư tỉnh ủy An Nguyên, thay Miêu Chấn Trung đến văn phòng xây dựng tinh thần Xã hội chủ nghĩa trung ương.
Tin tức này làm Triệu Quốc Đống không tưởng tượng nổi. Mặc dù hắn suy đoán vô số người nhưng hắn không ngờ lại là Bạch Nhất Minh. Bạch Nhất Minh đảm nhiệm chức vụ hiện nay chưa lâu, nghe nói có uy tín lớn ở tỉnh Tương, lần này đến An Nguyên nhận chức coi như trung ương tán thành công việc của Bạch Nhất Minh nhưng …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...