Nhẹ nhàng đặt tai lên bụng Lưu Nhược Đồng, im lặng lắng nghe một lúc Triệu Quốc Đống mới ngẩng đầu lên cười nói:
-Nhược Đồng, hình như con có động tĩnh, đang vung tay đạp chân trong bụng em đó.
- Anh tưởng tượng à? Mới mấy tháng chứ?
Lưu Nhược Đồng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Quốc Đống, cô không khỏi thấy an tâm.
Rốt cuộc có chuẩn bị làm bố mẹ tốt hay chưa thì Lưu Nhược Đồng đoán Triệu Quốc Đống cũng giống mình, sợ là khó nói rõ. Nhưng sau khi biết mình có thai, bao tâm trạng do dự, không yên thoáng cái biến mất, thay vào đó là tình cảm mẹ dành cho con.
- Có lẽ là giác quan thứ sáu của anh nên thấy con là bé trai, ừ còn là thằng bé không an phận.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười, hắn không quá để ý đến giới tính, chỉ cần là con mình là đủ rồi. Mà quan hệ giữa hắn với Lưu Nhược Đồng sau khi cô có thai cũng thoáng cái tiến vào cảnh giới khó nói thành lời, nhưng có thể khẳng định đứa con sẽ củng cố quan hệ của cả hai.
Lưu Nhược Đồng không nói gì, bố mẹ chồng tháng trước mới lên Bắc Kinh thăm cô, cũng rất hưng phấn vì cô có thai. Bốn người con trai của Triệu gia có lẽ đều bị Triệu Quốc Đống ảnh hưởng mà kết hôn xong mãi không có con. Đức Sơn không nói, không muốn kết hôn, luôn nói muốn được an nhàn cả đời, không bị hôn nhân trói buộc. Mà Trường Xuyên mặc dù đã đăng ký kết hôn với Nguyên Tĩnh nhưng lúc nào làm lễ cưới vẫn chưa xác định, có lẽ là phải sang năm. Ngay cả Vân Hải cũng như vậy, thấy Trường Xuyên chưa làm lễ cưỡi nên chưa tổ chức. Anh em nhà này đúng là hơi lạ.
Chẳng qua việc cô có thai có lẽ là chấn động đối với Triệu gia. Nghe mẹ chồng nói Trường Xuyên dự định sang đầu năm kết hôn rồi sẽ nhanh chóng có con, Vân Hải cũng là như vậy.
Sự dịu dàng quanh quẩn giữa hai người, mặc dù cuộc hôn nhân và tình cảm trải qua không ít khúc chiết, thậm chí cả hai không rõ tình cảm của mình tới đâu, nhưng không thể nghi ngờ là sau khi có con, hai người đã có một sợi dây liên lạc.
- Quốc Đống, em thấy anh rất mệt, có phải áp lực công việc là rất lớn không?
Mặc dù đặt tâm trí chính vào đứa con trong bụng nhưng Lưu Nhược Đồng vẫn nhạy cảm chú ý thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống lần này rất mệt mỏi, mày nhíu lại chứng minh hắn làm chủ tịch tỉnh không thoải mái như cô vốn nghĩ.
- Ừ, bây giờ mới cảm thấy công việc ở một thành phố khác hẳn so với một tỉnh. Anh vốn nghĩ mình lúc làm Bí thư thị ủy thành công thì làm chủ tịch tỉnh sẽ không có vấn đề gì lớn. Bên trên còn có bí thư tỉnh ủy, chỉ cần làm tốt công việc bên chính quyền là đủ rồi. Hắc hắc, không ngờ chênh lệch là quá lớn.
Triệu Quốc Đống dựa vào ghế tự giễu:
- Xem nhẹ người thiên hạ, cảm thấy gì mình cũng có thể làm được, bây giờ anh mới thấy mình còn cần học tập rất nhiều.
- Quốc Đống, anh đừng tự ti. Em nghe Lưu Thác nói biểu hiện của anh ở An Nguyên khá tốt, ít nhất không ai dám xem nhẹ anh. Dù sao anh còn trẻ, nhiều chuyện cần từ từ tích lũy. Em cảm thấy anh bây giờ cần chính là thời gian, đi từng bước ổn định, không có sai lầm.
Lưu Nhược Đồng hơi bĩu môi nói.
- Hừ, Hừ, tất cả mọi người nói như vậy, muốn anh không nên gây náo động, không tranh gì, không để mất lòng ai, một việc anh còn có thể nhưng chuyện nào cũng như vậy ư? Một tháng có thể như vậy, một năm như vậy, vậy ba năm thì sao? Dùng cách này tích lũy lý lịch và nhân khí ư?
Triệu Quốc Đống có chút khinh thường nói.
- Mà nếu không như vậy thì chính là lập dị, tạo dư luận, chính là không đoàn kết, anh có thể chờ được nhưng An Nguyên thì sao?
- Anh không phải nói quan điểm của mình luôn chính xác, cũng không phải nói phải dựa theo quy hoạch, suy nghĩ mà triển khai công việc, nhưng nếu như rụt đầu rụt cổ, luôn cân nhắc cái gọi là đoàn kết thì đúng là không thú vị. An Nguyên không cần không khí như vậy, nó không có lợi cho An Nguyên.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
- Anh ngồi ở vị trí này thì sẽ cân nhắc làm như thế nào xử lý tốt các quan hệ, nhưng anh sẽ không vì lấy lòng ai đó hoặc là sợ tạo mâu thuẫn để rồi làm trái nguyên tắc của mình.
Lưu Nhược Đồng nhìn Triệu Quốc Đống, ánh mắt hắn mặc dù vẫn bình tĩnh nhưng hắn mất khống chế làm cô khá lo. Cô kết hôn với hắn lâu như vậy nhưng cô ít thấy hắn có tâm trạng đó.
- Quốc Đống, em cảm thấy có một số việc anh cần phải lui ra sau một bước suy nghĩ, ai cũng nói lui một bước trời cao biển rộng, lui ra sau chính là để chuẩn bị bước nhanh, bước dài hơn. Có vài thứ không nhất định phải tranh thắng bại ngay, không nhất định lập tức tạo bùng phát. Làm, cố gắng, nỗ lực, không thẹn với lòng mình. Ở trụ cột này chúng ta tìm kiếm kết quả tốt nhất là đủ, không nên cưỡng cầu.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm Lưu Nhược Đồng một lúc lâu mới nói:
- Thác ca bảo em nhắc anh?
Lưu Nhược Đồng không phủ nhận.
- Mọi người lo anh không đạt mục đích thề không bỏ qua. Hơn nữa Thác ca nói Lăng Chính Dược không đơn giản, tính cách cũng khá ngang ngạnh, anh vừa lên nếu bí thư và chủ tịch không hòa đồng, trách nhiệm chính nhất định là của anh, nó bất lợi cho sự phát triển của anh. Ở điểm này anh cần phải nhận thức một cách tỉnh táo. Không nên cố chấp thành bại nhất thời.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng.
Lăng Chính Dược đúng là không đơn giản, tình hình xấu như vậy mà hắn vẫn có thể cứu vãn. Khi hắn trao đổi ý kiến với mình về Trần Anh Lộc, Triệu Quốc Đống chỉ biết Trần Anh Lộc sẽ thay Tề Hoa làm trưởng ban tổ chức cán bộ. Trần Anh Lộc khác Tề Hoa, Trần Anh Lộc làm trưởng ban tổ chức cán bộ không khác gì thêm một cửa sắt cho Lăng Chính Dược.
Xem ra Lăng Chính Dược sợ cũng là có ý đồ muốn Viên Chí Kiên lên làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Như vậy Trần Anh Lộc, Long Ứng Hoa, Viên Chí Kiên sẽ hình thành tam giác ổn định ở thường vụ tỉnh ủy. Mình mặc dù cuối cùng xúc tiến được Chung Dược Quân vào thường vụ nhưng ván này cùng lắm coi như ngang tay. Nếu như tính tới một ghế phó chủ tịch tỉnh còn trống sau khi Hoàng Trì Trung ngã ngựa, Triệu Quốc Đống thậm chí cảm thấy mình thua ở năng lực ứng biến và tính kế chu toàn của Lăng Chính Dược.
Cuối cùng vẫn là lý lịch, danh tiếng và quan hệ, mấy thứ này không phải thoáng cái là thành lập được. …
….
Khi Triệu Quốc Đống về tới An Nguyên thì tổ khảo sát trung ương cũng đã tới.
- Trưởng ban Tề dạo này có tâm trạng không được tốt. Hôm qua lão Vi lại tranh cãi với y, lão Vi tức giận đẩy cửa rời đi. Bây giờ ở ban mà ai tới văn phòng Trưởng ban Tề đều nơm nớp lo sợ.
Chu Ích Minh một bên lắc đầu một bên nhìn ra ngoài. An Đô bắt đầu nghênh đón trận tuyết đầu mùa, tuyết rơi khá sớm cũng khá lớn.
Có khi hai ba năm liên tục Thành phố An Đô cũng không có trận mưa tuyết ra hồn, năm nay lại rơi sớm, rơi nhiều như vậy có lẽ là dấu hiệu tốt.
- Trưởng ban Vi chỉ sợ không thể nhịn được nữa. Trưởng ban Tề trong thời gian này đúng là rất nóng tính, gần như ai cũng mắng. Trưởng ban Chu, tôi thấy anh cũng bị vậy.
Người phụ nữ khoảng 40 tuổi trang điểm nhẹ nhìn qua khá thành thục, quyến rũ.
Chu Ích Minh không nhịn được thầm khen một tiếng, quả nhiên là vưu vật, không hề bị tuổi ảnh hưởng, bảo sao Phan Xảo được điều từ Điền Nam về lại có người nói không biết người phụ nữ này có quan hệ kia với chủ tịch Triệu không? Mặc dù Chu Ích Minh không quá tin Triệu Quốc Đống và Phan Xảo có quan hệ kia nhưng không thể không thừa nhận Phan Xảo rất hấp dẫn, ngay cả hắn đôi khi cũng dao động.
- Ngoài chủ tịch Triệu ra thì còn có ai sẽ tới?
Phan Xảo không ý thức được vị thủ trưởng trước mặt lại có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...