Hai người đàn ông có lẽ thấy lời nói có tác dụng, bọn họ không tiếp tục tăng hỏa lực mà ngậm miệng chuyển sang xem Tv.
Con mồi trước mặt đã thấy sợ hãi, bây giờ Chu Hoành Vĩ cần chính là thời gian “lên men” để hắn suy nghĩ miên man.
Đương nhiên vẫn còn khá xa so với đột phá. Con mồi trước mặt này sẽ không dễ dàng vào khuôn khổ, chẳng qua bọn họ có kiên nhẫn.
Chu Hoành Vĩ cẩn thận suy nghĩ ý của đối phương. Đúng, mặc dù Ủy ban kỷ luật Trung ương là khâm sai đại thần, tay cầm thượng phương bảo kiếm, nhưng là cũng không có nghĩa bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, Lăng Chính Dược cùng Triệu Quốc Đống cho dù không thích mình nhưng ở hoàn cảnh hiện nay sẽ toàn lực giao tranh với Ủy ban kỷ luật Trung ương. Bọn họ thể nào để mặc Ủy ban kỷ luật Trung ương làm loạn ở An Nguyên. Đương nhiên nếu đối phương có chứng cứ thì lại khác.
Như vậy bọn họ đúng là có chứng cứ bất lợi cho mình ư?
Không giống, nếu quả thật như vậy thì bọn họ sao phải ngồi đây chờ, có lẽ bóng gió bảo mình để mình chủ động mở miệng mà thôi.
Vậy có nghĩa trong tay bọn họ có vài thứ nhưng có lẽ còn chưa xác minh rõ ràng, có lẽ sợ mình biết chuyện sẽ mớm cung hoặc hủy chứng cứ nên mới sớm bắt mình. Nghĩ vậy Chu Hoành Vĩ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc xảy ra chuyện từ đâu? Bên Hồng Nghiệp thì không thể, mở miệng không có qua lại gì mấy với công ty này, đó vẫn là do Hoàng Trì Trung làm chủ. Mà sau khi Hoàng Trì Trung rời khỏi An Đô, Hồng Nghiệp cũng không lấy được nhiều hạng mục của An Đô. Vậy thứ gì làm mình bị như thế này?
Chu Hoành Vĩ đau khổ suy nghĩ, Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ không vơ cớ bắt mình, bọn họ nhất định đang điều tra gì đó. Nhìn hai vị kia hình như không quá để ý tới mình, Chu Hoành Vĩ cho rằng mình cần phải tìm được điểm mấu chốt của đối phương.
Hoàng Trì Trung ngoài có quan hệ với bất động sản Hồng Nghiệp ra thì cũng có quan hệ mật thiết với nhiều công ty bất động sản khác. Ví dụ như Hoàng Hối Sinh – bất động sản Hối Sinh, tên này và Hoàng Trì Trung đều là người quận Ngô Kiều – thành phố Lam Sơn, còn có thể coi là có họ. Đương nhiên đó là họ rất xa, nhưng bất động sản Hối Sinh cũng có qua lại một chút với mình. Nghĩ vậy Chu Hoành Vĩ không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ Hoàng Trì Trung khai ra bất động sản Hối Sinh, Hối Sinh lại bán mình?
Có thể.
Ai cũng biết Hoàng Hối Sinh cùng Hoàng Trì Trung có quan hệ mật thiết, Ủy ban kỷ luật trung ương và tỉnh cũng sớm biết. Có lẽ không chỉ lợi dụng bất động sản Hồng Nghiệp để đột phá Hoàng Trì Trung, có lẽ trước đó đã âm thầm điều tra Hối Sinh, chỉ chờ Hồng Nghiệp có đột phá thì đám người bên Hối Sinh sao có thể chống đỡ nổi. Ngoài Hoàng Hối Sinh ra thì mấy phó tổng giám đốc của hắn và giám đốc tài chính có thể chống nổi không.
Mà giám đốc tài chính kia lại là tình nhân của Hoàng Hối Sinh, ả có thể duy trì bao lâu, có lẽ năm phút là xong đời.
Thời này không có mấy người có thể chịu được thẩm vấn, Chu Hoành Vĩ càng nghĩ càng thấy không đúng, mồ hôi chảy đầy trán, cổ làm hắn rất khó chịu.
Giang Đạo Hoa rất kiên nhẫn nhìn con mồi trước mặt. Hắn vốn làm ở tổng đội cảnh sát kinh tế Cục công an thành phố Bắc Kinh được Ủy ban kỷ luật trung ương mượn đi phá một vụ án, nhưng vụ án này tiếp vụ án kia, bên này còn chưa xong thì bên kia đã có người bố trí hắn, hơn năm nay hắn ở Bắc Kinh không được mấy ngày, về cơ bản bay đi khắp nơi trong cả csc.
Nói thật Giang Đạo Hoa không thích làm việc bên Ủy ban kỷ luật trung ương. Mặc dù đối phó với đám cán bộ cấp phó tỉnh, giám đốc sở, bọn họ thấy mình đều sẽ sụp đổ làm hắn có cảm giác rất khác. Nhưng theo hắn nói không nhiều tính khiêu chiến thì sẽ không thấy thành tựu. So với việc đấu trí đấu dũng với lãnh đạo các công ty lên thị trường chứng khoán, ngành tài chính thì đám quan chức chính phủ có khả năng phản trinh sát quá kém.
Mà tên Chu Hoành Vĩ trước mặt này cũng giống như các quan chức địa phương mà hắn từng tiếp xúc. Chỉ là người này giỏi che giấu tâm trạng, nhưng nó chỉ lừa gạt được người mới vào nghề mà thôi.
Người này nhất định có vấn đề, hơn nữa là rất nhiều. Giang Đạo Hoa thậm chí dám khẳng định người này khai báo vấn đề sẽ khác xa so với những gì đang nắm giữ. Mà nếu hắn bị phá có lẽ sẽ nhổ ra càng nhiều bí mật lớn hơn nữa.
Thời này hình như đều thế, một người xuống ngựa sẽ nhổ ra những thứ vượt xa tưởng tượng của nhân viên phá án, có những lúc nhân viên phá án thậm chí không muốn đào sâu vấn đề, không phải là muốn bao che ai đó, mà là đào xuống sẽ rất phức tạp, vụ án càng khó thu miệng.
Ví dụ như một người khai mình nhận hối lộ 10 lần, mỗi lần trên một triệu, sau đó hắn nhớ từng có người tăng phong bao trăm ngàn, năm mươi ngàn, nhân viên phá án có thể có hứng thú sao?
Giang Đạo Hoa không biết trong đầu Chu Hoành Vĩ chứa bao thứ, nhưng hắn có thể khẳng định đối phương mặc dù không phải cá lớn nhưng cũng là cá béo.
Không được phụ trách thẩm vấn vị phó chủ tịch tỉnh kia, Giang Đạo Hoa có chút nuối tiếc cũng có chút buồn bực. Tuy nói tuổi mình nhỏ một chút nhưng cũng làm cảnh sát hơn mười năm, có vụ án nào chưa thấy. Từ cảnh sát hình sự sang cảnh sát kinh tế, đừng nhìn đối phương là phó chủ tịch tỉnh, Giang Đạo Hoa tuyệt đối nắm chắc mình đối phó được, chỉ cần đột phá phòng ngự trong lòng thì có thể nói sẽ khai hết tất cả từ việc hồi bé rình nữ sinh tắm.
Không được thẩm vấn phó chủ tịch tỉnh, Giang Đạo Hoa đành phải đặt tâm tư vào Chu Hoành Vĩ. Giám đốc sở tài nguyên môi trường, nguyên Phó thị trưởng thường trực Thành phố An Đô, đã từng làm trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy, bí thư, chủ tịch quận, phân lượng không nhẹ.
Chu Hoành Vĩ cười cười chú ý tới tên khoảng 30 tuổi đang âm hiểm cười cười nhìn mình, nó giống như con rắn độc nhìn trộm anh, không nói gì, không nhúc nhích làm người ra rất khó chịu.
Trạng thái này giằng co gần tiếng, Chu Hoành Vĩ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm sau lưng, rất khó chịu. Nhưng hai người đối phương vẫn thế. Người đàn ông lớn tuổi như bị Tv hấp dẫn, bộ phim Hoàn Châu Cách Cách không biết chiếu đi chiếu lại bao lần mà lại làm đối phương si mê như vậy. Mà tên trẻ hơn lại o ngừng xoay bút, cứ như vậy xoay tròn trước ngón tay, mà ánh mắt lại không ngừng nhìn mình.
Chu Hoành Vĩ đứng lên bưn cốc, ở đây có một máy lọc nước nhưng không cắm điện, chỉ có thể dùng nước bình thường. Hắn lặng lẽ lấy một cốc, từ từ uống.
- Nói đi, anh như vậy tôi cũng thấy khó chịu thay anh, có lẽ anh đã nghĩ thông.
Người trẻ tuổi đột nhiên cười cười, ánh mắt cũng bắt được vẻ biến hoá trên mặt Chu Hoành Vĩ.
- Nói gì, ồ, tôi có gì để nói.
Chu Hoành Vĩ vô thức nói.
- Ồ, coi như tôi chưa nói.
Giang Đạo Hoa không tức, nhún vai tiếp tục nghịch bút.
Chu Hoành Vĩ có chút xấu hổ, không biết nói gì nữa.
- Tôi đúng là không nghĩ ra mình nên nói gì.
- Ồ, không nhớ nổi thì không cần nói.
Giang Đạo Hoa nở nụ cười rất âm hiểm.
- Ừ, tôi sao cảm thấy anh muốn tôi nhắc anh nhớ lại nhỉ. Tôi nhớ qua tay mình có không dưới mười cán bộ cấp giám đốc sở, trí nhớ của bọn họ rất tốt, có thể nói là siêu cường, chẳng lẽ anh là ngoại lệ?
Chu Hoành Vĩ run lên không biết nói gì.
- Tôi nhắc anh cũng có thể nhưng anh phải hiểu chúng tôi giúp anh nhớ lại gì đó chỉ là muốn anh chủ động thành khẩn khai báo. Tôi đề nghị anh cân nhắc thật kỹ, hoặc là nói suy nghĩ một chút vì sao chúng tôi lại tới. Với trí tuệ và năng lực phân tích của anh có lẽ nghĩ ra mục đích tới đây của chúng tôi. Ồ, vẫn là câu nói đó, anh không nên đánh giá mình quá cao.
Giang Đạo Hoa nói đầy tính hấp dẫn, rất dễ dàng làm người ta suy nghĩ miên man.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...