Triệu Quốc Đống họp xong về văn phòng thì Lưu Nhược Đồng và Âu Dương Cẩm Hoa đang nói chuyện khá vui vẻ.
Âu Dương Cẩm Hoa mơ hồ biết quan hệ vợ chồng của sếp có chuyện, nhưng hắn không suy nghĩ ra có chuyện ở đâu. Hắn chỉ cảm thấy vợ chồng sếp thiếu điểm thân mật như vợ chồng bình thường, chẳng lẽ lãnh đạo là như vậy? Âu Dương Cẩm Hoa lại thấy không giống, hơn nữa cuộc sống riêng của sếp vẫn rất bí ẩn.
Mặc dù mấy tháng nay sếp toàn ở Thủy Tỉnh Hạng hoặc sang nhà bố mẹ ở, nhưng Âu Dương Cẩm Hoa mơ hồ cảm thấy có mấy lần sếp hình như không về chỗ bố mẹ, đây chỉ là trực giác của hắn.
Âu Dương Cẩm Hoa không quá tin vào trực giác cho nên cần cẩn thận quan sát. Hắn phát hiện một tuần sếp về nhà bố mẹ một hai ngày, nhưng trong một hai ngày đó sẽ có một ngày không về. Điều này từ trạng thái tinh thần và quần áo của sếp trong ngày hôm sau là có thể nhìn ra.
Nếu như trạng thái tinh thần tốt, quần áo chỉnh tề, như vậy Âu Dương Cẩm Hoa cảm thấy khả năng sếp ở nhà bố mẹ là rất nhỏ. Mà ăn mặc tùy ý, trạng thái tinh thần bình thường thì là về nhà bố mẹ.
Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của hắn. lái xe Bành Trường Quý là người nắm rõ hành tung của Triệu Quốc Đống nhất, nhưng Bành Trường Quý rất kín miệng, không bao giờ nói với ai mình đi đâu đón sếp, nói chuyện với người khác cũng ít. Nghe nói hắn ngồi với đồng nghiệp ban lái xe cũng không bao giờ nhắc chuyện của sếp. Bảo sao sếp muốn kéo Bành Trường Quý từ Ninh Lăng lên tỉnh.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng từng có chút lo lắng nhưng rất nhanh hắn cảm thấy mình lo hão. Cuộc sống cá nhân của sếp không phải điều người ngoài có thể quan tâm, ở chuyện này tốt nhất hắn nên quên. Về phần quan hệ giữa Lưu Nhược Đồng và sếp, Âu Dương Cẩm Hoa cảm thấy bọn họ hình như thỏa mãn với hiện tại, cũng không thấy có gì không đúng. Cặp vợ chồng này đúng là lạ.
Thực ra Âu Dương Cẩm Hoa quan sát khá cẩn thận, thậm chí Triệu Quốc Đống cũng biết cuộc sống riêng của mình nếu có thể che giấu mọi người nhưng không giấu được một số người. Ví dụ như Bành Trường Quý và Âu Dương Cẩm Hoa, đương nhiên còn có Lưu Nhược Đồng.
Bành Trường Quý không nói, Triệu Quốc Đống tuyệt đối tin tưởng. Âu Dương Cẩm Hoa là người khôn khéo chỉ sợ đã nhận ra điểm khác thường. Nhưng Âu Dương Cẩm Hoa sẽ lý trí coi như không thấy hoặc giúp mình giấu vài sơ hở. Sự thật chứng minh Âu Dương Cẩm Hoa đã làm như vậy.
Về phần Lưu Nhược Đồng, đây không phải việc gì mới. Mấy năm trước Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đạt thành thỏa thuận, hắn tin Lưu Nhược Đồng biết mình có người phụ nữ ở bên ngoài, chẳng qua về sau khi quan hệ giữa hắn và cô thoát khỏi quỹ đạo dự định, Lưu Nhược Đồng lúc này suy nghĩ như thế nào thì Triệu Quốc Đống cũng không xác định được.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình coi như là rất cẩn thận. Mấy tháng qua hắn mang theo đuôi làm người, mấy thứ tâm tư đều chỉ có thể kìm nén lại. Chẳng qua về lâu như vậy nếu như chặt đứt tình cảm thì Triệu Quốc Đống không làm được, chỉ có thể giảm mạo hiểm mà thôi.
Có đôi khi Triệu Quốc Đống cũng suy nghĩ mình có phải cân nhắc cuộc sống riêng hay không? Lúc còn trẻ không để ý, mà đúng là không có bao người chú ý mình. Nhưng bây giờ thì khác, mình là chủ tịch tỉnh An Nguyên, có thể nói đi đến đâu cũng có người nhận ra. Ở An Nguyên nếu không cẩn thận hóa trang thì về cơ bản không có chỗ trốn.
Ở tình huống này nếu vì quan hệ nam nữ mà ảnh hưởng đến tiền đồ thì có lẽ ngoài đối thủ ra thì không ai muốn thấy. Mình phụ kỳ vọng của tư, thẹn với những người ủng hộ mình.
Cho nên Triệu Quốc Đống không thể không cẩn thận. Hắn thà đồng ý áp lực, kìm nén chứ không muốn mạo hiểm, hắn tin mấy người La Băng, Từ Xuân Nhạn hiểu cho hắn.
Về An Nguyên lâu như vậy, hắn chỉ có thể như kẻ trộm đi tới vài ngay. Chỗ Từ Xuân Nhạn chỉ có thể tới hai lần nhưng có một lần là buổi trưa, chính thức qua đêm chỉ có một lần.
Triệu Quốc Đống không biết mình nên đối mặt với mấy vấn đề này như thế nào. Mà bây giờ hắn cũng không có bao tâm trí mà suy nghĩ. Việc cấp bách bây giờ là đứng vững ở An Nguyên, không chỉ vậy còn phải từng bước biến ý nguyện của hắn thành sự thật, áp dụng tư tưởng của hắn.
Thấy Âu Dương Cẩm Hoa bưng trà tới rồi rời đi, Triệu Quốc Đống lúc này mới bình tĩnh ngồi xuống cười nói.
- Em thấy bên này thế nào?
- Không có cảm giác gì lạ, chỉ là tòa nhà này có hơi thở lịch sử và phong cách văn phòng làm em rất thích, cảm giác rất thoải mái, có chút làm cho người cảm thấy quay về 40, 50 năm trước. Còn có hàng cây kia thật sự là phù hợp với tòa nhà này.
Lưu Nhược Đồng chống tay vào tay vịn, bàn tay chống cằm, người hơi lệch ra.
- Ồ, không ngờ em lại đánh giá cao nơi này như vậy, xem ra em thích phong cách Liên Xô.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Em thích những thứ thật sự đẹp, ghét thứ ngụy trang.
Vẫn là như vậy, Lưu Nhược Đồng có lẽ cả đời vẫn duy trì phong cách gây sự, có lẽ cô cảm thấy đây là cách hấp dẫn của mình.
Lưu Nhược Đồng đến cũng là nhắc nhở hắn nhà ở Bắc Kinh mới là nhà chính thức, dù hắn muốn thoát như thế nào cũng không thể.
Triệu Quốc Đống cười cười không tiếp tục phát biểu ở vấn đề này. Đấu khẩu với Lưu Nhược Đồng là không sáng suốt, hơn nữa còn là người phụ nữ thông minh như vậy, hắn biết rõ về cô.
- Em ở Bắc Kinh vẫn tốt chứ?
- Cũng vẫn như vậy, nghe Âu Dương nói anh rất bận.
Lưu Nhược Đồng không dây dưa nhiều.
- Ồ, nói như thế nào nhỉ, xem như là bận bình thường. Anh đoán mấy năm sau mình sẽ ở trạng thái này. Ngồi trên vị trí này nên phải làm việc, phải làm tốt, vậy cần nỗ lực nhiều hơn.
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên.
- Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, không nên chú ý tất cả. An Nguyên mấy năm qua phát triển mặc dù không quá ổn định nhưng vẫn duy trì vị trí cơ bản trong cả nước. Có phải do hai tỉnh Dự, Ký đuổi theo nên anh thấy áp lực nặng nề?
Lưu Nhược Đồng nhếch môi nở nụ cười giống như nói chuyện với bạn bè bình thường.
- Ừ, nói không có áp lực là không thể. tốc độ phát triển của tỉnh Dự rất nhanh, về nhiều khía cạnh thì có điều kiện tương tự An Nguyên, vì thế coi như cùng xuất phát điểm. Nếu bị tỉnh Dự bỏ lại phía sau thì nhiều người trong tỉnh sẽ thấy mất mặt.
Triệu Quốc Đống khẽ cười nói.
- Đây là vấn đề tâm lý, là vấn đề thể diện. Lăng Chính Dược càng chú trọng điểm này, có lẽ cảm thấy trong thời gian mình làm bí thư thì hy vọng kinh tế An Nguyên đột nhiên tăng mạnh, tốt nhất có thể vượt quá tỉnh Chiết.
- Cái này sợ là rất khó khăn. Kinh tế tỉnh Chiết rất tích cực, nhiều nơi ở y lại khá phong bế, mặc dù về tài nguyên thiên nhiên và tài nguyên nhân lực thì hơn xa tỉnh Chiết nhưng quan niệm tư tưởng lại có động lực hơn. Trừ khi mấy năm tới An Nguyên có thể có vài nơi như Ninh Lăng.
Lưu Nhược Đồng thoáng hiện nụ cười trong mắt.
- Nhưng anh bây giờ có thể làm được không?
- Không thể.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Anh bây giờ chỉ có thể tạo trụ cột, muốn từ hệ thống để tạo thay đổi. Anh muốn từ lượng biến đến chất biến, như vậy sẽ có một chút cơ hội.
- Ồ, xem ra anh đã chuẩn bị tâm lý để đánh trận này.
Lưu Nhược Đồng đột nhiên thấy rất vui mừng, Triệu Quốc Đống cũng không phải là thoáng cái muốn làm lớn như nhiều người nghĩ. Hắn mới là chủ tịch tỉnh, hắn muốn ở các vấn đề khác nhau, trường hợp khác nhau để thể hiện tài hoa của mình, làm cho người khác từng bước tán thành hắn, từng bước tích lũy uy tín của hắn, cuối cùng thực hiện nguyện vọng của mình. Biểu hiện của hắn làm cô rất hài lòng.
- Không chuẩn bị tâm lý và kiên nhẫn được sao?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Sao, có người lo lắng về anh ư? Có phải là nghe được gì đó không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...