Minh Diệu và Đường Cẩn rất khó hiểu đi cùng Âu Dương Cẩm Hoa. Tương Hữu Tuyền đột nhiên xuất hiện làm bọn họ rất giật mình. Nhất là thấy hai người Khương Trường Tùng cùng Lý Vinh Trung đổ mồ hôi như mưa trước mặt đối phương, mặt như màu đất, bọn họ càng giật mình hơn.
Bọn họ cũng rất khó hiểu sao Tương Hữu Tuyền đột nhiên xuất hiện ở đây, sao lại ra mặt vì việc này? Người ở cấp độ Tương Hữu Tuyền thì dù như thế nào cũng không nên dùng phương pháp đó chứ?
Mãi tới khi người trẻ tuổi kia đưa bọn họ tới hoa viên, thấy một người Minh Diệu và Đường Cẩn mới hiểu ra.
Đường Cẩn run lên, nước mắt từ từ rơi.
Cô không muốn thể hiện sự mềm yếu trước mặt hắn. Bao năm qua cô hy vọng dùng cố gắng của mình để chứng minh mình vẫn sống tốt, cô vẫn có thể đạt thành tích trong công việc. Mặc dù không thể so sánh với hắn nhưng ít nhất cô có thể thỏa mãn về tâm lý.
Minh Diệu cũng dừng lại. Ngày xưa hắn cảm thấy mình có chênh lệch với đối phương, bây giờ lại như nhìn sao trên trời vậy, trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói Nguyên Tĩnh.
Đường Cẩn chỉ đứng mấy giây rồi bỏ lại một câu.
- Chuyện của em không cần anh lo.
Không đợi mọi người có phản ứng, Đường Cẩn đã quay đầu bước nhanh, chẳng qua chân cô hơi loạn, thiếu chút nữa ngã.
Minh Diệu vốn định đuổi theo khuyên nhưng thấy người trẻ tuổi đã đi theo, Triệu Quốc Đống lại ngửa mặt lên trời, hắn thở dài một tiếng lắc đầu.
Triệu Quốc Đống về An Nguyên làm chủ tịch tỉnh, Minh Diệu biết. Hắn thậm chí còn đứng ở xa xa thấy Triệu Quốc Đống. Đồng Mạn muốn cùng hắn đi gặp Triệu Quốc Đống một lần, không có ý gì khác, dù là để Triệu Quốc Đống có ấn tượng trở lại cũng là việc tốt, có lẽ giúp Minh Diệu giảm mấy năm phấn đấu. Nhưng Minh Diệu kiên quyết không đi, cũng không cho Đồng Mạn liên lạc với Triệu Quốc Đống.
Không phải Minh Diệu cố chấp, nếu điều kiện đầy đủ, có cơ hội gặp mặt Triệu Quốc Đống, Minh Diệu không phản đối.
Nhưng Triệu Quốc Đống vừa về An Nguyên, đang bận rộn chuẩn bị Đại hội Đảng, sau đó là tuyển cử chủ tịch tỉnh, bao việc lớn cần làm. Mình đến gặp, đối phương lại thấy mình đi nịnh nọt. Trước kia không như vậy, sao lần này anh lại vội vàng đến thế?
Vì thế Minh Diệu không muốn để người ta có ấn tượng không tốt. Mặc dù hắn cũng biết vợ vẫn có liên lạc điện thoại với Triệu Quốc Đống. Tình cảm giữa Đường Cẩn và Triệu Quốc Đống thì hắn cũng được Đồng Mạn kẻ lại, cũng vì thế mà than thở. Nhưng lúc ấy Triệu Quốc Đống không có quan hệ đến cuộc sống, vận mệnh của mình, mà bây giờ Triệu Quốc Đống là chủ tịch tỉnh, hắn ngược lại càng có chút không quen.
- Chủ tịch Triệu..
Minh Diệu có chút không quen gọi một tiếng, giọng rất nhỏ có lẽ còn chưa quen với việc Triệu Quốc Đống là lãnh đạo cao cấp như vậy.
- Minh Diệu, đã mấy năm không gặp rồi nhỉ.
Triệu Quốc Đống cno.
- Tôi nhớ lần trước gặp thì Đồng Mạn mới bắt đầu có thai. Chu Tinh Văn gả con đi đã mấy năm rồi, tôi lúc công tác ở Ninh Lăng về An Nguyên cũng gặp Đồng Mạn ở cổng tỉnh ủy một lần, nhưng anh thì không gặp lần nào. Chẳng qua trong điện thoại thường xuyên nghe Đồng Mạn nhắc tới anh. Anh đến phân cục Thiên Hà rồi ư?
- Ừ, đã xuống được ba bốn tháng.
Minh Diệu thở dài một tiếng.
- Thực ra tôi thích làm ở đội cảnh sát hình sự hơn, trực tiếp phá án, không phải suy nghĩ quá nhiều, không phải đấu đá, tự tại hơn bây giờ nhiều. Bây giờ có bao chuyện phiền lòng.
Vẻ mê man trong mắt Triệu Quốc Đống đã biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh.
- Minh Diệu, xuống rèn luyện sẽ có lợi cho sự trưởng thành của anh, chẳng lẽ nói phá án là không cần biến nhân tình thế thái bên dưới sao?
Minh Diệu há hốc mồm, một phần là do thân phận của Triệu Quốc Đống khác, dù Lưu Triệu Quốc ở đây cũng phải cúi đầu nghe lệnh.
Tương Hữu Tuyền dậy máy điện thoại đi tới, thấy Minh Diệu, hắn vui vẻ nói:
- Tiểu Minh rất được, không làm cho tôi hoàn toàn mất mặt với chủ tịch Triệu. Cậu từ tổng đội cảnh sát hình sự Thành phố An Đô xuống ư?
Tiếng gọi Tiểu Minh làm Minh Diệu không quen, làm hắn cảm thấy mình về thời đi học. Nhưng đối phương là thường vụ tỉnh ủy, bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh, từ góc độ nào đó mà nói thì Tương Hữu Tuyền thậm chí có sức ảnh hưởng trực tiếp đối với hệ thống chính pháp toàn tỉnh hơn Triệu Quốc Đống. Lúc trước Tương Hữu Tuyền tức giận làm Khương Trường Tùng cùng Lý Vinh Trung mặt không còn cút máu. Không biết bây giờ hai người Lý Vinh Trung đang trốn ở đâu mà suy nghĩ.
- Vâng, bí thư TƯơng, tháng năm năm nay tôi xuống, bây giờ làm phó phân cục trưởng phụ trách điều tra.
Minh Diệu rất cung kính nói.
- Ồ, được.
Tương Hữu Tuyền quay đầu lại nói với Triệu Quốc Đống.
- Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy An Đô Quách Trường Canh là bạn cùng học ở trường Đảng trung ương với tôi, quan hệ khá tốt. Tôi gọi điện cho y hỏi chuyện của Khương Trường Tùng cùng Lý Vinh Trung. Khương Trường Tùng đúng là có thể lên làm phó bí thư quận Thiên An, về phần Lý Vinh Trung cũng được chọn khảo sát làm bí thư đảng ủy chính pháp quận. Tôi nói rõ hai người kia không thích hợp, đề nghị hắn cân nhắc người khác.
- Ồ, y nói như thế nào?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười, thật không ngờ Tương Hữu Tuyền mặc dù mới tới mà đã có đồng minh rồi.
Quách Trường Canh cùng Quan Kinh Sơn có quan hệ mật thiết, có quan hệ khá được với Đàm Lập Phong. Vốn hắn là người có thể tranh chức Phó thị trưởng thường trực An Đô nhưng kết quả Tề Hoa cùng Lăng Chính Dược đẩy Vu Triết xuống, điều này làm Quan Kinh Sơn, Đàm Lập Phong rất bất mãn với Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
- Hắn hỏi rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, muốn xử tội cũng cần chứng cớ, tôi chỉ nói thấy một cảnh làm tôi coi thường tố chất của hai cán bộ này, đề nghị hắn cẩn thận cân nhắc ý kiến của tôi. Hắn nói Thị ủy sẽ nghiêm túc cân nhắc. Về phần chức vụ của Lý Vinh Trung thì không do Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy phụ trách, bảo tôi trao đổi với Lưu Triệu Quốc sẽ thích hợp hơn.
Tương Hữu Tuyền khẽ cười nói.
Triệu Quốc Đống giới thiệu Minh Diệu với Tương Hữu Tuyền, Tương Hữu Tuyền có ấn tượng tốt đối với Minh Diệu, nhất là ở hoàn cảnh này còn có người kiểm tra với nguyên tắc của mình.
Minh Diệu cũng biết đây là cơ hội tốt để làm quen với lãnh đạo tỉnh, hắn cũng không phải là loại người cố chấp, cổ hủ, có thể có cơ hội quen với người như Tương Hữu Tuyền thì về sau nhất định có lợi cho sự phát triển của mình.
Khoảng cách giữa Triệu Quốc Đống và Minh Diệu là rất xa, đương nhiên có quan hệ này về sau cũng có thể là cơ sở để tiến lên. Mà Tương Hữu Tuyền mang tới ảnh hưởng sẽ trực tiếp hơn. Vì thế Minh Diệu cũng lấy lại tinh thần cẩn thận đối đãi với Tương Hữu Tuyền, ít nhất cũng cần để Tương Hữu Tuyền có ấn tượng tốt về mình.
Sau khi Minh Diệu rời đi, Triệu Quốc Đống và Tương Hữu Tuyền ngồi một lát nữa. Hai người không ngừng than thở vì việc tối nay.
- Chủ tịch Triệu, nhiệm kỳ của Lưu Triệu Quốc sắp kết thúc, tôi cảm thấy nên điều chỉnh.
Tương Hữu Tuyền thử dò xét.
Hắn cũng nghe thấy quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc, nhưng người ngoài đồn thổi chưa chác đã đúng, có người nói ẩn sâu không lộ, có nói trước mật thiết sau xa cách. Nhưng có thể khẳng định đó chính là Lưu Triệu Quốc vốn có quan hệ với Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng trong lòng. Vấn đề của Lưu Triệu Quốc vẫn không thể né tránh, dù Ủy ban kỷ luật không tìm tới nhà nhưng vấn đề tuổi và nhiệm kỳ ở ngay trước mặt. Làm cục trưởng Cục công an hơn mười năm, làm bí thư đảng ủy chính pháp không ngắn, dù là từ góc độ nào đó mà nói thì hắn cũng đáng phải điều chỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...