Lộng Triều

Tằng Quyền Quân đứng trước cửa sổ thấy xe Audi của Triệu Quốc Đống tiến vào sân. Y nhìn đồng hồ rồi bảo thư ký đi mời Triệu Quốc Đống tới văn phòng mình.

Thư ký có chút kinh ngạc, trước đây đều là gọi điện thoại tới, nhưng lần này sao sếp lại đổi khác? Hắn đương nhiên không dám hỏi nhiều, vội vàng đi ra.

Ý kiến của hội nghị Bộ Chính trị, Chư Hiền đã chuyển đạt lại tới cho Tằng Quyền Quân. Làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, Triệu Quốc Đống là phó chủ nhiệm nên Tằng Quyền Quân đương nhiên có tư cách biết đến đầu tiên.

Việc Triệu Quốc Đống làm phó bí thư tỉnh ủy, quyền chủ tịch tỉnh An Nguyên làm Tằng Quyền Quân phải than thở. Hố khổng lồ người khác cả đời có lẽ không thể vượt qua nhưng Triệu Quốc Đống chỉ mất ba năm đã qua, đây là chênh lệch.

Triệu Quốc Đống đã không phải Triệu Quốc Đống ngày xưa, đã là con rồng bay lên trời, nhảy ra khỏi Ủy ban kế hoạch phát triển.

Tằng Quyền Quân có đôi khi không nhịn được lo lắng thay cho Lăng Chính Dược. Tằng Quyền Quân đương nhiên biết bản lĩnh của Lăng Chính Dược. Nhưng Tằng Quyền Quân vẫn cảm thấy lo lắng,c hẳng lẽ Triệu Quốc Đống về An Nguyên còn có thể đè ép Lăng Chính Dược sao? Nghe thì hoang đường nhưng Tằng Quyền Quân đúng là có trực giác này.

Triệu Quốc Đống nếu là một người nếu như hòa hợp thì nhiều vấn đề không phải không có cửa thương lượng, nhưng nếu như thích cứng rắn thì chỉ sợ không dễ ăn.

Triệu Quốc Đống không phải người dễ dàng bị áp chế. Điều này cũng có nghĩa lực phản kích là rất lớn. An Nguyênw nếu muốn xuất hiện cục diện lưỡng bại câu thương thì có lẽ không ai muốn thấy. Hai lãnh đạo chủ yếu mới điều chỉnh không lâu, Triệu Quốc Đống tuy không phải được tốt thì chỉ sợ khả năng khống chế chính trị của Lăng Chính Dược cũng bị nghi ngờ. Tằng Quyền Quân tin Lăng Chính Dược cũng hiểu điều này cho nên hóa giải vấn đề như thế nào là điều Lăng Chính Dược cần suy nghĩ.


Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh vào trụ sở, hầu hết mọi người ở trụ sở này còn chưa biết kết quả hội nghị Bộ Chính trị hôm qua. Bọn họ thấy Triệu Quốc Đống đều gật đầu chào như trước, cũng không có gì khác lạ. Triệu Quốc Đống cũng rất hưởng thụ cảm giác này.

Văn phòng vẫn như bình thường, Âu Dương Cẩm Hoa đi pha loại trà Triệu Quốc Đống thích nhất – trà Trúc diệp thanh.

Mặc dù có đôi khi hắn thay đổi khẩu vị uống Phổ nhị hoặc Bích vụ sơn nhưng bình thường hắn thích uống trà xanh, Trúc diệp thanh, Bích loa xuân…

Có lẽ lát nữa Tằng Quyền Quân sẽ gọi mình tới để nói chuyện. Tối qua Tằng Quyền Quân không gọi điện cho mình cũng có nghĩa sáng nay sẽ có cuộc nói chuyện chính thức. Là lãnh đạo trực tiếp của mình bây giờ, Tằng Quyền Quân có quyền lợi biết tin trước, hơn nữa đây không phải điều bí mật gì cả.

Mình cũng nên nói chuyện với Âu Dương Cẩm Hoa.

Triệu Quốc Đống cũng không xác định được ý nghĩ của Âu Dương Cẩm Hoa, nhưng hắn hy vọng Âu Dương Cẩm Hoa có thể cùng mình tới An Nguyên.

Làm việc chung trong một năm, Triệu Quốc Đống đã thích thư ký này. Dù là về công việc hay cuộc sống thì Âu Dương Cẩm Hoa đều làm hắn hài lòng, nhất là Âu Dương Cẩm Hoa nắm được quan điểm tâm tư của mình trong công việc, đây là điều hiếm có.

- Âu Dương, ngồi đi.

Triệu Quốc Đống gọi Âu Dương Cẩm Hoa vào.

Âu Dương Cẩm Hoa có chút kinh ngạc, bình thường bây giờ sếp đều xử lý văn bản và không thích người quấy rầy, sao hôm nay khác vậy? Chẳng lẽ sếp thật sự sẽ đi?

Làm thư ký của Triệu Quốc Đống, Âu Dương Cẩm Hoa đương nhiên nghe được đủ loại tin đồn. Ví dụ như có tin sếp sẽ sang Bộ Lâm nghiệp làm bộ trưởng, cũng có nói sếp sẽ tới Kiềm Nam làm chủ tịch tỉnh. Các tin đó không ngừng chui vào tai Âu Dương Cẩm Hoa, nhưng y có thể khẳng định sếp sẽ lên chức.

Triệu Quốc Đống có thể lên chức đương nhiên là việc tốt, vấn đề là Âu Dương Cẩm Hoa gặp khó khăn. Nếu Triệu Quốc Đống sang Bộ Lâm nghiệp làm bộ trưởng thì không vấn đề gì, dù sao vẫn ở Bắc Kinh, không ảnh hưởng mấy với mình, đi theo sếp là được. Nhưng sếp tới KIềm Nam thì sao?

Giống như mình không cần suy nghĩ vấn đề này, làm thư ký tự nhiên sếp đi đâu, thư ký theo đó, chỉ cần sếp không có an bài đặc biệt thì tự nhiên sẽ làm theo ý sếp. Chẳng qua Âu Dương Cẩm Hoa có cảm giác nếu sếp thật sự ra khỏi Bắc Kinh sợ là sẽ hỏi ý của mình. Mình thì không sao cả nhưng Quách Yểu thì sao?

Quách Yểu khác mình, cô là người bao giờ, cô nhất định không muốn rời khỏi Bắc Kinh tới bất cứ đâu, dù là Thượng Hải cũng không muốn.

Âu Dương Cẩm Hoa còn đang suy nghĩ sang năm sẽ kết hôn với Quách Yểu nhưng bây giờ lại gặp việc này.


Sếp nếu đến Kiềm Nam thì nhất định không phải chuyện hai ba năm, không chừng là mười năm, tám năm. Lúc này sếp mới là quyền chủ tịch tỉnh, sau khi được bầu ít nhất phải làm một khóa, sau đó theo thông lệ kế nhiệm chức bí thư, vậy là hết hai khóa. Mình đương nhiên không thể vẫn đi theo làm thư ký cho sếp, nhưng sếp tới Kiềm Nam, mình đâu thể ở lại Bắc Kinh, nhất định là đi theo sếp đến Kiềm Nam. Vậy mình khổ sổ bao lâu như vậy mới có thể vào Bắc Kinh rồi cứ thế đi hay sao? Quách Yểu có thể tiếp tục duy trì tình cảm với mình không?

Hai hôm nay Âu Dương Cẩm Hoa vẫn suy nghĩ việc này nhưng chuyện này hắn không dám hỏi sếp, không dám nói với Quách Yểu, nhất là chuyện mới là tin đồn, chưa có kết quả cuối cùng. Làm thư ký thì biết giữ mồm là yêu cầu tối thiểu. Cho nên khi đồng nghiệp ở văn phòng nói đùa vài câu, Âu Dương Cẩm Hoa cũng chỉ có thể cười cười lắc đầu tỏ vẻ không biết gì cả.

Triệu Quốc Đống thấy Âu Dương Cẩm Hoa khá câu nệ ngồi xuống, còn khẩn trương hơn trước vài phần. Hắn cười thầm trong lòng, có lẽ đối phương cũng là nghe được một vài tin đồn về mình, chẳng qua làm thư ký của mình, Âu Dương Cẩm Hoa chưa từng đề cập việc này với mình, Triệu Quốc Đống rất hài lòng với việc này.

- Âu Dương, có phải là đoán được chuyện tôi muốn nói với cậu không?
Triệu Quốc Đống cười nói.

Âu Dương Cẩm Hoa giật mình, xem ra sếp thật sự sẽ đi, mà nhìn bộ dạng không phải là tới Bộ Lâm nghiệp.

- Chủ nhiệm, trong thời gian này tôi nghe được không ít lời đồn đều liên quan tới ngài, nhưng tôi không tiện hỏi nhiều.
Âu Dương Cẩm Hoa nở nụ cười nhưng y thấy mặt mình rất cứng.

- Ồ, sao tôi không biết nhỉ?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng ở ủy ban người suy đoán hướng đi của mình chỉ là cán bộ lãnh đạo, bên dưới phải mơ hồ mới đúng.

- Ngài bình thường đâu chú ý mấy tới nhân viên bên dưới thảo luận. Bọn họ thảo luận đều là lén trao đổi mà thôi.


- Ồ, vậy bọn họ cảm thấy tôi có thể đi đâu?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói. Hắn đang cân nhắc nói chuyện với Âu Dương Cẩm Hoa như thế nào. Hắn cũng biết Âu Dương Cẩm Hoa và Quách Yểu có tình cảm tốt, Quách Yểu gốc Bắc Kinh, Quách Yểu có thể đồng ý để Âu Dương Cẩm Hoa cùng mình tới An Nguyên không?

- Có người nói ngài tới Bộ Lâm nghiệp, có người nói ngài đến Kiềm Nam.
Âu Dương Cẩm Hoa dừng một chút:
- Chủ nhiệm, ngài có phải tới Kiềm Nam không?

- Ồ, sao hỏi như vậy? Cậu sao biết tôi không phải đến Bộ Lâm nghiệp?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.

- Ngài chính thức nói chuyện với tôi như thế nào thì hơn phân nửa không phải tới Bộ Lâm nghiệp, nếu không ngài chỉ cần nói với tôi một tiếng là được, tôi đương nhiên sẽ đi theo ngài. Chỉ khi ngài rời khỏi Bắc Kinh, lại nghĩ tới chuyện của tôi và Quách Yểu nên ngài mới gọi tôi vào như thế nào.
Âu Dương Cẩm Hoa thật thà nói.

- Ồ, tôi chính là muốn nói chuyện này với cậu. Cậu đoán không sai, tôi sẽ rời khỏi Bắc Kinh nhưng không phải là Kiềm Nam mà là đến An Nguyên. Cho nên tôi muốn hỏi ý cậu, cậu có muốn theo tôi tới Kiềm Nam không?
Triệu Quốc Đống trực tiếp nói:
- Đến An Nguyên tiếp tục làm thư ký cho tôi. Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ bố trí cho cậu. Cậu cứ suy nghĩ, chẳng qua tôi hy vọng cậu có thể cùng tôi tới An Nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui