Lộng Triều

Sau khi ra khỏi phòng của Qua Tĩnh thì Triệu Quốc Đống muốn tìm một nơi yên tĩnh để tỉnh táo lại.

Mặc dù Bắc Kinh vào tháng hai vẫn rét lạnh nhưng Triệu Quốc Đống lại cảm thấy nhiệt độ này vẫn chưa đủ, lúc này hắn rất muốn đứng trên một đỉnh núi nào đó, để cho gió núi đóng băng đầu óc của mình và rồi khi nhiệt huyết sục sôi thì mình có thể hét to phát tiết tâm tình mà không cần cố kỵ điều gì.

Mặc dù chỉ là một khả năng nhưng cũng đủ để máu trong người Triệu Quốc Đống sôi lên, lời của Qua Tĩnh đã phơi bày một đại lộ trước nay chưa từng có trước mắt mình. Có lẽ con đường này rải đầy bụi gai hoặc là bẫy rập khắp nơi nhưng ít nhất thì đây cũng là một đại lộ, một đại lộ có thể nhìn được hi vọng và mục tiêu phía trước, một đại lộ đủ để mình phấn đấu đạp bằng mọi chông gai suốt đời, làm quan là vì cái gì, không phải là cầu thoả mãn được chí nguyện to lớn, thực hiện được tham vọng của mình sao?

Giai đoạn đầu ở Ủy ban kế hoạch phát triển đúng là không quá thuận lợi, nhưng bây giờ thì mình đã ổn rồi, ngay cả Tằng Quyền Quân cũng đã dần tiếp nhận một vài quan điểm của mình, địa vị của mình trong lòng đối phương cũng từ từ tăng lên, việc này có thể thấy được qua sự thay đổi thái độ của Đồng Lập Quốc. Chỉ trong vòng 1 năm ngắn ngủi mà mấy công tác mình được phân công quản lý cũng nhận được khen ngợi đáng giá, ít nhất cũng có thể khiến lãnh đạo bên trên và mọi người bên dưới thấy rõ ràng.

Ngành công nghiệp phân bón hóa học cũng đã tìm được đường ra, giá cả phân bón hạ xuống, điều này là rõ như ban ngày; chỉnh hợp ngành thép, có chửi mắng, có vỗ tay tán thưởng, có bùi ngùi, sụt sịt nhưng không ai dám phủ nhận rằng đây là bước đi bắt buộc phải có.

Việc thanh lý những công ty nhỏ lẻ gây ô nhiễm đã đạt được những hiệu quả bước đầu. Mặc dù còn chưa hoàn toàn giải quyết được vấn đề nhưng ít ra cũng đã không còn qua loa như trước kia.

Điều kiện ước định giữa Triệu Quốc Đống với các tỉnh đó chính là có thể tạm hoãn đóng cửa các công ty khó khăn nhưng nếu vấn đề môi trường mà nghiêm trọng thì phải đóng cửa, mà đã đóng cửa thì không thể cho phép mở cửa lại, đồng thời cũng không cho phép mở công ty tương tự, phải làm được ba điều này. Đây đã thành văn bản hình thức ràng buộc giữa Triệu Quốc Đống với lãnh đạo các tỉnh, và sẽ căn cứ trách nhiệm vào đây.

Muốn một gậy đập phát chết tươi là không hợp với thực tại, như vậy không bằng lùi một bước tìm bước tiếp theo, trước tiên cứ ngăn chặn những khả năng mới có thể xuất hiện, việc trọng điểm là đóng cửa nếu vấn đề môi trường nghiêm trọng, phòng ngừa mở lại. Làm được ba điều này theo Triệu Quốc Đống thấy cũng đã rất khó rồi, nhưng nếu như cố gắng thì vẫn có thể làm được, cho nên hắn thà rằng nới lỏng chính sách một chút nhưng thực hiện phải kiên quyết.

Điều này cũng nhận được sự nhất trí đồng ý của Tằng Quyền Quân và các tỉnh, Tằng Quyền Quân và các tỉnh đều có lo lắng Triệu Quốc Đống chỉ xoáy vào những chuyện vụn vặt, không nhìn nhận vấn đề một cách nghiêm túc, như vậy chẳng những khiến quan hệ giữa địa phương với ủy ban sẽ xấu đi mà hiệu quả cũng không tốt. Trước tiên cứ nói dứt khoát tránh sau này không bị loạn, nếu như tỉnh nào để xảy ra vấn đề thì Ủy ban kế hoạch phát triển có dùng "thượng phương bảo kiếm" trảm bọn họ thì bọn họ cũng không oán.


Có lẽ biểu hiện của mình tại Ủy ban kế hoạch phát triển phù hợp với ý đồ của lãnh đạo, vừa thực hiện được yêu cầu khẩn trương trẻ hóa cán bộ của trung ương lại vừa có thể bồi dưỡng được đầu tàu cho nhóm cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi?

Tóm lại, mình coi như đã bị vây vào trong vòng rồi, mặc dù chưa chắc có thể thoát ra nhưng ít nhất cũng coi như là một viên ngọc tỏa sáng xung quanh đi.

- Tới Hương Sơn (1 công viên ở Bắc Kinh).
Triệu Quốc Đống ngồi trên xe trầm tư một hồi lâu rồi đột nhiên nói.

Lão tài xế họ Ngô cùng Âu Dương Cẩm Hoa đều khá kinh ngạc nhưng không dám nói gì, lão Ngô liếc nhìn Âu Dương Cẩm Hoa một cái rồi khởi động xe, từ từ lái đi.

- Thôi vậy, lão Ngô, cứ đi lòng vòng trên đường hai ba vòng đi, tôi muốn nghĩ vài chuyện.
Triệu Quốc Đống nhìn ra ngoài thì mới nhận ra giờ đã hơn 7 giờ, sắc trời đã tối mịt rồi.
- Sau đó tìm chỗ nào đó ăn cơm.

********************


Có một số việc không thể nói với người khác cũng thực sự là một loại thống khổ khó tả, Triệu Quốc Đống rất muốn tìm một ai đó để thổ lộ một chút nhưng ngẫm nghĩ lại thì lại không tìm được người nào đó thích hợp cả.

Lưu Nhược Đồng vốn là người thích hợp nhất nhưng giờ sắp sang năm mới rồi, Tổ chức Hợp tác Thượng Hải (SCO) chỗ cô tới Bác Ngao (khu nghỉ mát trên đảo Hải Nam) họp, nghe nói nước Nga cũng tới tiến hành giao lưu. Triệu Quốc Đống đoán có khả năng là giao lưu hợp tác về phương diện tình báo cho nên mới tránh họp ở Bắc Kinh vốn dễ gây ồn ào để tới Bác Ngao khá vắng vẻ này.

Cù Vận Bạch cũng là một đối tượng thích hợp, Triệu Quốc Đống cũng chẳng hề kiêng kỵ gì cô cả, nhưng giờ công việc của Cù Vận Bạch rất nhiều, hơn nữa hai bên cách xa nhau mấy ngàn km nên không tiện cho lắm. Điều này khiến cho hắn có cảm giác rút kiếm mà lòng lại mờ mịt.

Công tác trọng tâm năm tới không tính là nhiều nhưng chuyện lại vụn vặt, phức tạp, rất nhiều cái phải lùng sục vào, cũng may 5 cục bên dưới và phó trưởng ban thư ký của mình đều lão luyện cho nên cũng làm cho Triệu Quốc Đống nhẹ lòng không ít.

Cuối năm các tỉnh đều chạy lên ủy ban là chuyện không thể tránh được, hội nghị, tổng kết, tiệc rượu, tiệc cơm có thể xếp thành một danh sách dài. Loại chuyện này Triệu Quốc Đống đã quá quen nên ra một nguyên tắc để Âu Dương Cẩm Hoa đi bố trí rằng, hễ là lời mời của công ty, hội nghị thì có thể đến phát biểu ngắn gọn nhưng không ăn cơm; hễ là lời mời từ các tỉnh nếu có lãnh đạo từ phó chủ tịch tỉnh trở lên tham gia thì về nguyên tắc sẽ phải đi và cố gắng không phải dùng tới xe, nếu như thực sự không bố trí được thì có thể chọn một nơi nào đó ở gần gần, như vậy thuận tiện nhiều cái.

Cứ vào thời điểm này hàng năm thì đều vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ, hội nghị và ăn tiệc liên tục hơn mười ngày có thể khiến một người khỏe như trâu cũng phải ngã. Đây là tình hình chung ở Trung Quốc, chẳng trách nói rằng nếu xóa bỏ được các khoản chi tiêu công quỹ thì mỗi năm chi phí hành chính mỗi đơn vị sẽ giảm đi không biết bao nhiêu, đồng thời cũng khiến nhiều địa điểm tổ chức ăn chơi giải trí đóng cửa rồi thì nhiều người thất nghiệp. Đây tựa như đã trở thành một nghịch lý rồi.

*****************

Trương Hoành Vĩ thấy đầu hành lang kia vẫn sáng đèn nên thoáng trầm ngâm nhưng rồi vẫn cất bước qua đó.


- Âu Dương, chủ nhiệm Triệu còn chưa xong việc sao.
Nhìn thấy Âu Dương Cẩm Hoa còn đang cúi đầu sửa sang văn kiện là Trương Hoành Vĩ biết chắc Triệu Quốc Đống còn chưa đi.

- Cục trưởng Trương, hình như sếp còn đang xem gì đó, ngài tìm chủ nhiệm Triệu sao?
Âu Dương Cẩm Hoa đứng dậy nói.

- Không, tôi chỉ xem chủ nhiệm Triệu xong việc chưa và có kế hoạch gì hay không, nếu như không có thì mấy người chúng ta có thể cùng đi ăn một bữa cơm.
Trương Hoành Vĩ cười nói.

- Tối nay sếp có một cuộc hẹn, hình như là khách từ An Nguyên tới, để tôi hỏi giúp ngài một chút.

Âu Dương Cẩm Hoa rất biết chừng mực, quan hệ giữa Trương Hoành Vĩ với sếp rất mật thiết, nhiều lúc ra ngoài thì sếp đều kêu Trương Hoành Vĩ đi cùng nhưng hôm nay thì tình hình có hơi đặc biệt, hình như là mấy thuộc hạ cũ của sếp ở An Nguyên tới chúc tết, do đó tối nay sếp gạt luôn mấy kế hoạch mà cô bố trí từ trước. Từ đó đủ thấy sự coi trọng của sếp, cho nên sếp có thể đưa cục trưởng Trương đi cùng hay không thì cô không chắc cho lắm.

- Hùng Vĩ, vào đi.
Triệu Quốc Đống không ngẩng đầu lên mà cứ cúi nhìn cái gì đó trên tay.
- Nếu bữa cơm của anh không có gì quan trọng thì đi ăn cơm cùng tôi đi, có mấy đồng nghiệp cũ từ An Nguyên và Điền Nam tới, đã lâu rồi không gặp nhau nên muốn ăn cơm và tâm sự. Bữa cơm tối nay làm cho tôi có cảm giác chờ mong như The Dream Factory "Giáp phương ất phương" (Nhà máy ước mơ, bộ phim mở đầu khái niệm "phim tết" của đạo diễn Phùng Tiểu Cương năm 1997), giống như kiểu nhìn thấy tôm hùm là buồn nôn nhưng lại hứng thú với bàn thức ăn dân dã và rượu ngon.

- Ha ha, chủ nhiệm Triệu, việc này đúng là khó tránh được, phong tục tập quán của người Trung Quốc chúng ta chính là muốn giữ gìn tình cảm từ năm trước qua năm sau, cả năm toàn là công vụ chỉ có lúc này mới là tình cảm tư nhân, đây là phong tục tập quán của dân tộc Trung Hoa chúng ta.

Trương Hoành Vĩ tỏ ra khá thoải mái trước mặt Triệu Quốc Đống:
- Đều là đồng nghiệp cũ của ngài sao?

Trong một năm vừa rồi thì quan hệ giữa hắn và Triệu Quốc Đống đã nhanh chóng vào giai đoạn hòa hợp, Triệu Quốc Đống cũng không coi hắn là cấp dưới mà nhiều lúc xem như là đồng nghiệp tương giao ngang hàng. Hắn cũng rất thích hưởng thụ loại đối xử này, đương nhiên hắn cũng có thể nắm chắc chừng mực, lãnh đạo có biểu hiện như vậy cũng không có ý nghĩa rằng anh có thể không kiêng nể gì, được sủng mà kiêu thì kết quả thường rất thảm hại.

- Ừ, đều là đồng nghiệp cũ cả, Chung Dược Quân thì chắc anh nhớ chứ, có một lần ăn cơm cùng nhau rồi, lần này còn có thị trưởng Tiêu Phượng Minh, ngoài ra còn có một người từ Ninh Lăng tới, bây giờ là phó chủ tịch thị xã Hồng Sơn ở Điền Nam và còn có hai bí thư huyện ủy hai huyện nữa.

Triệu Quốc Đống cũng không giấu Trương Hoành Vĩ, đám cán bộ bên Ninh Lăng hẹn nhau tới đây nên hắn cũng không thể tránh được, dù sao cũng không thể cấm mọi người tới đây gây náo nhiệt được, còn có 10 ngày nữa là tới tết rồi, càng cuối năm mọi người càng bận, ước hẹn nhau thì gộp chung lại ngày này luôn.

- Được rồi, tôi sẽ thoái thác bữa cơm bên kia, hai ngày nay đều ăn tiệc, tôi cũng giống ngài, ăn thì khó chịu nhưng không đi không được. Hiện nay đồng nghiệp cũ của ngài chắc không tới quán bar chứ.
Trương Hoành Vĩ cười hì hì đáp ứng.

- Bọn họ đều biết thói quen của tôi rồi nên sẽ không quá phận, đương nhiên sắp sang năm mới rồi, có rượu thì mới dễ tăng không khí. Tôi cũng muốn tìm một cơ hội tâm sự với bọn họ, thường ngày mấy người bọn họ cũng đi lại liên miên, nếu không làm vậy thì tình cảm sẽ phai nhạt đi mất.
Triệu Quốc Đống nói khá bùi ngùi.

- Chủ nhiệm Triệu đúng là người niệm tình cũ, đi mấy năm rồi mà các thuộc hạ vẫn nhớ tới ngài, thật không dễ gì.

Trương Hoành Vĩ cũng thấy Triệu Quốc Đống rất có mị lực về tính cách, đi mấy năm rồi mà một đám cán bộ Ninh Lăng vẫn còn nhớ đến hắn, đến Bắc Kinh lần nào cũng đều tới thăm hỏi. Tuy thân phận hiện giờ của Triệu Quốc Đống đã khác trước nhưng nếu như cảm tình mà lạnh nhạt thì người ta đã không tìm tới cửa. Ngay cả mình tiếp xúc với đối phương trong khoảng thời gian này cũng có thể cảm nhận được bề ngoài thì Triệu Quốc Đống tỏ ra rất tài năng, cá tính nhưng đám cấp dưới đi cùng thì lại rất thoải mái, tự nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui