- Tôi nói một chút. Nếu nghe không được thì mời Chủ nhiệm Triệu và mấy vị góp ý.
Hoàng Trung Kiệt nhìn mọi người rồi nói:
- Tôi thấy chúng ta nên làm như trong Hội chợ thương mại, Ban quản lý phải xác định nên thu hút công ty như thế nào, đây là trọng điểm.
- Nhưng sau khi xác định vẫn chưa đủ. Chúng ta không có nhiều thời gian, chúng ta phải tìm kiếm mục tiêu, chủ động thực hiện, nhất là các nhà đầu tư trước đó đã liên lạc nhưng không tỏ thái độ rõ ràng. Chủ nhiệm Cù vừa nãy cũng nói khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta phải lộ rõ trọng điểm, toàn lực đẩy mạnh nhằm vào các công ty sản xuất thiết bị ô tô.
- Từ Hội chợ thương mại đến trước tết chúng ta đã tiếp đón hơn mười công ty thiết bị ô tô duyên hải, có lớn có nhỏ, bọn họ yêu cầu hoàn cảnh đầu tư cao, hơn nữa ý không rõ ràng. Có người mặc dù tỏ thái độ nhưng quy mô lại không như ý. Hoặc là có người muốn nhưng không tỏ rõ đầu tư vào khu Khai Phát nào. Các công ty này là mục tiêu chủ yếu của chúng ta, chúng ta có thể chọn một chút. Ví dụ như người muốn đầu tư phải lập tức xác minh, xúc tiến thành công. Có quy mô đầu tư lớn thì phải phái người theo sát, phân tích nguyên nhân bọn họ do dự, lo lắng. Đây là công tác chủ yếu của phòng Hạng mục.
- Phòng thu hút đầu tư thì nên làm như thế nào? Chính là tiếp tục mở rộng tìm kiếm mục tiêu, nhất là các công ty có quan hệ làm ăn với mấy công ty thiết bị ô tô vốn có ở khu Khai Phát. Bởi vì ngành này một công ty thường khó tự mình thành lập ở một khu Khai Phát, cần có một loạt các công ty trong ngành khác cùng dồn vào một nơi. Cho nên chúng ta có thể thông qua quan hệ của bọn họ, mời các công ty làm ăn với bọn họ tới khảo sát, cũng thông qua bọn họ hỗ trợ việc chúng ta xúc tiến các công ty đến đầu tư vào khu Khai Phát Giang Khẩu.
- Mà tình hình này các công ty kia cũng muốn thấy. Một khi hình thành được nhiều công ty cùng ở khu Khai Phát Giang Khẩu thì việc vận chuyển sản phẩm cũng giảm đi nhiều chi phí, thuận lợi cho việc chuyên môn hóa. Hơn nữa chúng ta cũng có thể đưa ra chính sách thích hợp. Chỉ cần công ty đưa tới nhiều công ty khác sẽ được ưu đãi hơn nữa.
Hoàng Trung Kiệt nói mặc dù hơi phù phiếm nhưng cũng có mấy điểm chính xác. Đó là dựa vào mấy công ty đã có ở khu Khai Phát mà mở rộng phạm vi thu hút đầu tư, hơn nữa xác định từng hạng mục đều có người theo, dùng tốc độ nhanh nhất chứng thực và khởi công.
- Rất tốt, Trưởng phòng Hoàng nói đúng. Công ty Phượng Hoàng và Thiên Sơn đều là công ty sản xuất thiết bị ô tô nổi tiếng ở Chiết Giang, bọn họ phải chỉ có một hai nhà máy, tại sao không thể dồn công sức vào mấy nhà máy này? Lão Hoàng, chuyện này anh phải chọn ra hai người phụ trách liên lạc, tôi có thể làm đầu mối giới thiệu. Trưởng phòng Lâu, anh nói suy nghĩ của mình xem.
Triệu Quốc Đống nhìn Lâu Phương mà nói.
- Tôi cũng chỉ nói như thế nào. Vừa nãy Trưởng phòng Hoàng nói đúng, Phòng hạng mục chúng tôi có chúng ta chủ yếu là giúp các Công ty đến khu Khai Phát nhanh chóng được phê duyệt văn bản, nhanh chóng khởi công, sau đó tiến hành kinh doanh.
- Bây giờ ở khu Khai Phát chỉ có hai công ty đầu tư lớn là Phượng Hoàng và Thiên Sơn. Năm trước đã liên lạc với mấy phòng như Đất đai, xây dựng, công thương, thuế, điện lực. Có Huyện ủy, Ủy ban chỉ đạo thì động tác của các phòng cũng nhanh, về cơ bản đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ đợi nhà đầu tư tới.
- Ngoài ra tôi đã chọn một vài Công ty xây dựng trong huyện, chuẩn bị khiến nhà đầu tư có thể khởi công xây dựng trong thời gian ngắn nhất.
- Theo tôi nghĩ mỗi hạng mục được xác thực thì cần có một thời gian rõ ràng, có hạn hoàn thành thủ tục, cố gắng tăng cao hiệu quả giúp các hạng mục được phê duyệt. Để nhà đầu tư cảm thấy việc phê duyệt hành chính của chúng ta nhanh chóng, đồng thời cũng để bọn họ thấy sự nhiệt tình của chúng ta. Chỉ như vậy thì mới có thể thông qua các nhà đầu tư truyền bá ưu thế khu Khai Phát Giang Khẩu ra ngoài.
Triệu Quốc Đống gật đầu, Lâu Phương này cũng biết theo chiều gió, nghe ra ý đồ của mình liền lập tức biết nói theo.
- Ừ, hai Trưởng phòng đã nói, tôi chỉ nói một câu. Có thể vừa nãy lời tôi nói làm mọi người thấy áp lực, nhưng đây là sự thật. Chẳng qua điều này không có nghĩa chúng ta không thể làm được gì.
- Chúng ta có ưu thế của mình. Hai công ty Phượng Hoàng, Thiên Sơn đầu tư trên 15 triệu, hai công ty trước đó cũng là bốn triệu. Bốn công ty nhất định phải được động thổ trong vòng ba tháng đầu năm. Trưởng phòng Lâu, đây là lệnh, tôi không biết anh làm biện pháp gì nhưng nếu thủ tục không xong là trách nhiệm của anh. Tôi và Chủ nhiệm Cù, thậm chí Chủ tịch Lương có thể ra mặt giải quyết khó khăn, cần phải động thổ trong thời gian quy định.
- Về phần phòng Thu hút đầu tư, trước tết tôi đã gọi điện với mấy nhà đầu tư Quảng Đông. Nhà đầu tư duyên hải rất chú trọng thời gian, bây giờ bọn họ đã có ba người bay tới An Đô, có lẽ chiều nay là tới. Vì thế chiều nay Trưởng phòng Hoàng mang theo hai người cùng tôi tới sân bay, anh phải xác định người theo bọn họ, cần phải có tinh thần không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, đảm bảo bọn họ phải đầu tư vào khu Khai Phát Giang Khẩu.
- Về phần hai công ty Phượng Hoàng, Thiên Sơn thì mai hai vị giám đốc tới, công tác hậu kỳ giao cho Trưởng phòng Lâu. Nếu như làm không tốt thì anh trình bày với huyện.
- Lúc trước tôi đã nói về công việc, bây giờ tôi tỏ thái độ. Tôi có một thói quen đã làm phải làm tốt, không làm thì thôi. Ba công ty Quảng Đông nhất định phải bắt được. Quy mô đầu tư của bọn họ tương đương hai công ty Chiết Giang. Nếu mấy công ty này vvaof thì tôi tin rằng sẽ tạo hiệu quả rất lớn, thậm chí khiến không ít công ty tự tìm tới khu Khai Phát chúng ta, cho nên nhóm đầu tiên này không thể mất. Về phần sau khi thành công tôi sẽ cùng Chủ nhiệm Cù xin lãnh đạo huyện khen thưởng các vị. Theo chính sách thu hút đầu tư của huyện mà thưởng cho mọi người.
Câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống làm mọi người vui vẻ, sau đó đều nghi ngờ nhìn hắn:
- Ha ha, Chủ nhiệm Triệu, chính sách tiền thưởng của khu Khai Phát chưa bao giờ thực hiện, chỉ là có thêm vài bữa ăn mà thôi. Bên Phòng Thống kê tìm mọi cách gây khó dễ nên không hy vọng.
- Đó là trước đây, bây giờ tôi phụ trách công tác này thì xin nói nếu không thực hiện được thì mọi người cứ tìm tôi. Chẳng qua tôi nói trước theo chính sách thì không cao. Tôi và Chủ nhiệm Cù đã bàn với nhau là tỉ lệ trước đó quá cao nên Huyện ủy, Ủy ban không thông qua. Cho nnene chúng tôi dự định thực hiện bằng một phần ba trước đó, nhưng tuyệt đối có thể làm được.
Triệu Quốc Đống nói làm mọi người thấy hy vọng. Trước tính quá cao nhưng không thực hiện được. Bây giờ mặc dù giảm nhiều nhưng nếu có thể hoàn thành hai hạng mục thì tính ra cũng là lớn. Hơn nữa quan trọng nhất chính là Triệu Quốc Đống đã nói hai vị lãnh đạo đã xác nhận chính sách thực hiện được.
- Chủ nhiệm Triệu, anh nói có tính không?
Lão Đồ - Trưởng phòng Giám sát có chút mà hỏi Triệu Quốc Đống. Y đã hơn 50 nên không hy vọng tiến lên, chỉ cần có chút tiền thưởng là điều y quan tâm nhất.
- Có tính hay không thì không phải một hai tháng nữa là thấy sao? Nói với mọi người như vậy mà không thực hiện được, tôi nghĩ sau này tôi cần gì làm việc, đúng không?
Triệu Quốc Đống cười cười nói tiếp:
- Trưởng phòng Đỗ, phòng Giám sát các anh chỉ sợ phải đi theo các nhà máy từ khi khởi công mới được. Nếu xảy ra chuyện gì trong xây dựng sẽ ảnh hưởng lớn tới danh dự khu Khai Phát chúng ta.
- Chủ nhiệm Triệu yên tâm, anh có tương lai lớn, tôi dù như thế nào cũng không làm hỏng chuyện tốt của anh. Phòng Giám sát tôi cũng không có thói quen trộm cắp, chỉ cần Chủ nhiệm Triệu đáp ứng việc tiền thưởng là đủ rồi.
Hoàng Trung Kiệt và Lâu Phương đều thầm mắng lão Đồ này quá gian xảo, mấy câu này mà cũng nói ra được.
- Yên tâm.
Triệu Quốc Đống đáp ứng ngay.
Lâu Phương vừa ra ngoài liền chui vào văn phòng Hoàng Trung Kiệt:
- Lão Hoàng, Triệu Quốc Đống này nói chuyện có tin được không? Chuyện tiền thưởng lớn như vậy, Chủ nhiệm Cù chưa tỏ thái độ mà hắn dám thừa nhận sao?
- Hừ, tên này rất giảo hoạt. Chính sách tiền thưởng trước đó mọi người đều biết không thực tế. Hắn bây giờ giảm xuống chính là muốn mọi người nghĩ có thể làm được, khiến chúng ta hết lòng trong công việc, anh không thấy ngay cả lão Đồ cũng động tâm sao?
Hoàng Trung Kiệt ném cho đối phương điếu thuốc, tự châm và hít sâu một hơi:
- Nói thì dễ, nhưng nếu tháng năm này không qua cửa thì khu Khai Phát sẽ bị xóa sổ, ai đi đâu cũng không biết thì tiền thưởng gì chứ?
Lâu Phương ngẩn ra rồi nói:
- Chẳng lẽ thằng ranh này viết phiếu khống cho chúng ta?
- Vậy cũng không chắc, nếu khu Khai Phát Giang Khẩu qua cửa, như vậy y phải có câu trả lời với mọi người. Thu hút đầu tư vài chục triệu dù là giảm còn một phần ba cũng là con số lớn. Tôi muốn xem y có biện pháp không.
Hoàng Trung Kiệt cười lạnh một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...