Có lẽ do Diêu Văn Trí đã lên Bắc Kinh, có lẽ do Cù Vận Bạch nói tốt về Diêu Văn Trí trước mặt Triệu Quốc Đống, có lẽ do cùng từ tỉnh An Nguyên đi ra, có lẽ do quan hệ giữa Thái Chánh Dương và Ninh Pháp nên tóm lại một tia trở ngại trong quan hệ đôi bên đã tiêu tan.
Triệu Quốc Đống từ Thái Chánh Dương biết được Diêu Văn Trí sau khi rời khỏi An Đô đã từng đề cập với Ninh Pháp việc mình là người thích hợp nhất cho vị trí Bí thư thị ủy An Đô. Mặc dù chuyện này là ở vài năm trước nhưng Triệu Quốc Đống vẫn kính nể sự rộng lượng của Diêu Văn Trí.
Trước vì Hoài Khánh, vì An Đô nên hai bên cạnh tranh lôi kéo tập đoàn Quốc tế Hoa tâm về phía mình. Ai cũng vì công việc, không thể nói ai đúng ai sai. Ừ lúc trước mình làm ở ban quản lý Khu khai phát kéo đầu tư không phải đã từng nói xấu Lộc Sơn – khi đó Diêu Văn Trí đang làm Bí thư huyện ủy ở đây sao? Đây coi như một vòng luân hồi.
- Bộ trưởng Văn Trí…
Triệu Quốc Đống mới nói tới đây Diêu Văn Trí đã khẽ nhíu mày cắt ngang:
- Quốc Đống, chúng ta quan hệ nhiều năm như vậy, tôi hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi Diêu ca đi, gọi thẳng tên cũng được, đừng thêm chủ tịch, bộ trưởng gì đó, nghe khó chịu.
Diêu Văn Trí hơn Triệu Quốc Đống chục tuổi. Lúc trước y làm Bí thư huyện ủy Lộc Sơn còn là Bí thư huyện ủy trẻ nhất An Đô, năm ấy 36 tuổi, còn nhỏ hơn Thái Chánh Dương hai tuổi, bây giờ cũng chỉ hơn 50.
- Được, vậy tôi gọi anh là Diêu ca.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút cảm thấy dùng cách gọi như vậy sẽ kéo gần khoảng cách của đôi bên. Mặc dù hắn cũng cảm thấy quan hệ giữa mình và Diêu Văn Trí còn chưa gần tới mức đó, nhưng gọi đối phương là Diêu ca vẫn thích hợp hơn.
- Diêu ca lên bộ sợ là phải gánh vác trọng trách nặng nề?
- Làm gì cũng được mà, công việc ở đó, chỉ cần cố gắng làm tốt là được.
Diêu Văn Trí khẽ cười nói:
- Từ địa phương chuyển lên cấp bộ, Quốc Đống, cậu chắc phải có nhiều kinh nghiệm, cảm xúc mới đúng, đề nghị một chút với Diêu ca này đi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Diêu ca, nói thật không có kinh nghiệm, cảm xúc gì cả, vẫn là đi một bước xem một bước, tóm lại làm việc mình muốn làm.
Diêu Văn Trí cũng nghe nói qua những việc của Triệu Quốc Đống đã làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển, coi như là mở đường máu. Triệu Quốc Đống tạo ra không ít sóng gió ở Ủy ban kế hoạch phát triển. Ví dụ như phương án chỉnh hợp ngành thép mà Quốc vụ viện ban hành về cơ bản là theo ý kiến của Triệu Quốc Đống, nó tạo thành tiếng vang tương đối lớn trong ngành thép. Diêu Văn Trí ở Nam Việt cũng nghe thấy không ít âm thanh, cho rằng Triệu Quốc Đống là kẻ cố chấp nếu không đẩy đổ tường thì không quay đầu lại.
Đương nhiên Diêu Văn Trí sẽ không đánh giá Triệu Quốc Đống đơn giản như vậy. Với những gì y biết về Triệu Quốc Đống, người này mặc dù cứng rắn nhưng không phải người không biết thời thế. Bề ngoài thoạt nhìn Triệu Quốc Đống thích chiến đấu độc lập, thích đi ngược chiều gió nhưng Diêu Văn Trí lại biết trong đó nhất định có vấn đề gì đây. Không có nhân vật lớn thậm chí có thể được lãnh đạo chủ yếu ủng hộ mà anh muốn động chạm tới lợi ích của các tỉnh thì dù có công ty nhà nước, công ty tư nhân đứng về phía anh, anh cũng vẫn không làm gì được.
Tại sao các tỉnh ở vấn đề này vẫn luôn giữ im lặng, đây là bọn họ thấy phương hướng có thay đổi, không thể đi ngược chiều gió. Anh nếu không thức thời làm châu chấu đá xe thì chỉ có thể tan xương nát thịt.
Ở tình huống phương hướng chung đã được xác định, anh cùng lắm chỉ có thể cố gáng duy trì một chút lợi ích địa phương trong quá trình chứng thực mà thôi.
Diêu Văn Trí có chút kinh ngạc khi Triệu Quốc Đống chủ động nhắc đến thể chế định giá quặng sắt. Công việc này cũng là một công việc rất quan trọng mà sau này Diêu Văn Trí phải chú ý. Mặc dù chính phủ mỗi nước đều tỏ vẻ không can thiệp vào vấn đề này nhưng thực tế các nước chú ý không hề ít.
Triệu Quốc Đống nói qua vài quan điểm của mình về thể chế định giá quặng sắt, Diêu Văn Trí chăm chú lắng nghe. Dù sao y mới lên bộ, còn xa chứ nói tới việc hiểu sâu sắc. Mà theo Diêu Văn Trí thấy quặng sắt có liên quan chặt chẽ đến sự phát triển của ngành thép, Triệu Quốc Đống nhất định là nghe được gì ở đâu đó. Diêu Văn Trí cũng muốn nghe một chút quan điểm của Triệu Quốc Đống.
….
Câu lạc bộ Hoa Đình.
Triệu Quốc Đống nhìn xung quanh một chút, cây cối rất nhiều. Ở Bắc Kinh này có rất nhiều loại câu lạc bộ tư nhân nhưng có thể tìm được nơi có diện tích rộng như thế này thì chủ câu lạc bộ phải là người rất có thế lực.
Cánh cổng đi vào được thiết kế theo kiến trúc thời Minh, có thể nói Triệu Quốc Đống tìm được rất ít không khí của câu lạc bộ hiện đại tại nơi này.
Đưa Triệu Quốc Đống tới đây là Trầm Đông Chiêu. Thấy Triệu Quốc Đống nhìn quanh, Trầm Đông Chiêu cười nói:
- Xem ra cậu còn chưa chính thức dung nhập vào cuộc sống Bắc Kinh. Theo lý thuyết mấy nơi thế này cậu phải rất quen mới đúng. Tôi không nói cậu hủ hóa, trụy lạc mà là công việc của cậu có một bộ phận là ở trong các hoàn cảnh như thế này.
- Vậy ư? Tôi thật ra cảm thấy hoàn thành công việc ở đây thì cũng có thể hoàn thành ở nơi khác.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Nhưng hiệu quả chưa chắc được như nhau. Nhiều người thích hoàn cảnh, không khí nơi này.
Trầm Đông Chiêu nhún vai.
Xe Land Rover từ từ chạy một vòng. Trời mới vào thu nên không khí rất mát mẻ, ở nơi nhiều cây cối như thế nào càng thêm mát. Bãi đỗ xe không quá rộng nhưng thiết kế khá tốt. Chẳng qua hôm nay đã đỗ rất nhiều xe.
- Lạ quá, bình thường không có nhiều người như vậy mà, chẳng lẽ đang tổ chức hoạt động gì?
Trầm Đông Chiêu nhìn quanh, nhân viên bãi đỗ xe đã đi tới lễ phép mở cửa.
- Được rồi, tôi không xuống xe đâu, cậu xuống một mình, sẽ có người dẫn đường cho cậu. Tôi nghĩ cậu nếu tham gia hoạt động kia nhất định sẽ có người đưa cậu về.
Trầm Đông Chiêu cười nói:
- Đừng vui quên trời đất đó.
Triệu Quốc Đống cười cười lắc đầu đi vào.
Tôn Trường Phú nhiệt tình mời, hắn không thể không tới.
Lúc đến Ninh Lăng khảo sát, Tôn Trường Phú tỏ vẻ sẽ dành thời gian lên Bắc Kinh một chuyến, mời Triệu Quốc Đống dùng cơm. Triệu Quốc Đống rất vui vẻ nhận lời, không ngờ Tôn Trường Phú lại ghi nhớ kỹ việc này như vậy. Một tuần trước y gọi điện hẹn Triệu Quốc Đống.
Tôn Trường Phú hai năm nay phát triển khá nhanh, công ty rượu Ninh Lăng có hiệu quả kinh doanh tốt, đã mở được thị trường ở khu vực tam bắc, thương hiệu rượu Ninh Thuần được ưa chuộng ở khu vực này. Năm ngoái công ty rượu Ninh Lăng đã chính thức mua lại công ty thực phẩm đạo gia Kỳ Lân Quan, rượu Bích ngọc nhũ cũng về tay rượu Ninh Lăng, sản lượng tăng lên gấp ba, nhanh chóng đi ra khỏi tỉnh An Nguyên, tỉnh Tương để hướng về khu vực phía nam sông trường Giang.
Rượu Ninh Lăng mặc dù phát triển nhanh nhưng vẫn không thể so sánh với Vận tải Trường Phú.
Công ty Vận tải Trường Phú tăng trưởng cực nhanh về vận chuyển trên dòng Trường Giang làm nhiều người rất giật mình, Vận tải Trường Phú đã thành công ty vận tải tư nhân lớn nhất trên dòng Trường Giang. Hơn nữa Tôn Trường Phú cũng đã chính thức thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn thuyền vụ Trường Phú – Hongkong, bắt đầu tiến vào ngành vận tải biểu. Năm ngoái tập đoàn Trường Phú mua hai chiếc thuyền với giá trên 68 triệu Usd, chủ yếu là vận chuyển than đá, quặng sắt trên biển. Hiện nay Trường Phú Hongkong đã ký hợp đồng dài hạn với tập đoàn Quốc Toàn, phụ trách vận chuyển than của Quốc Toàn từ Indo về Nam Việt.
Triệu Quốc Đống từ Phòng Tử Toàn biết được dã tâm của Tôn Trường Phú không chỉ có như vậy. Tôn Trường Phú còn muốn tiến hành vận chuyển cho hạng mục khai thác quặng ở Pilbara của tập đoàn Fox Turk sắp được đưa vào khai thác. Vì thế Tôn Trường Phú không tiếc chuyển 15% cổ phần của công ty rượu Ninh Lăng cho một công ty thực phẩm lớn đến từ Nam Hoa, chuyển nhượng 15% cổ phần cho một công ty đến từ Thâm Quyến để thu về 700 triệu tiền mặt.
Mà công ty rượu Ninh Lăng năm nay dự định sẽ niêm yết lên thị trường chứng khoán Thượng Hải, một khi lên thị trường chứng khoán thì Tôn Trường Phú sẽ càng dễ thu hút tài chính hơn. Tôn Trường Phú đang muốn hoàn thành giấc mơ vương quốc vận chuyển của mình.
Lúc Triệu Quốc Đống còn khảo sát ở Ninh Lăng, Tôn Trường Phú đã chuyên môn chiếm 15 phút của Triệu Quốc Đống. Tôn Trường Phú giới thiệu qua về quan điểm của mình. Triệu Quốc Đống cũng rất ủng hộ, chẳng qua Triệu Quốc Đống không nghĩ tới Tôn Trường Phú lại cấu kết với Phòng Tử Toàn. Nhưng hắn cũng rất thích thấy giấc mơ vương quốc vận chuyển của Tôn Trường Phú thực hiện được. Hơn nữa sau khi đi tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, Triệu Quốc Đống mới ý thức được quy mô và sức khống chế của các công ty vận chuyển Trung Quốc yếu đến thế nào. Nếu có thể giúp đỡ một hai nhà phát triển mạnh lên, Triệu Quốc Đống sao lại không ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...