Triệu Quốc Đống cam thấy mình xem thường sức ảnh hưởng của Tằng Quyền Quân và người đứng sau các tập đoàn nhà nước khổng lồ.
Một tuần sau Quốc vụ viện quyết định tiến hành một lần nữa chỉnh sửa phương án chỉnh hợp ngành thép. Trong phương án chỉnh sửa này Quốc vụ viện cũng rõ ràng đưa ra phải tiến hành chỉnh hợp theo quy luật kinh tế thị trường, chính quyền địa phương chỉ được xúc tiến, thúc đẩy chứ không được can thiệp vào đó, khuyến khích liên kết sản nghiệp, khuyến khích tập đoàn lớn đi đầu sát nhập, không được lấy quyền sở hữu và khu vực làm điều kiện hạn chế, cũng rõ ràng đưa ra việc đào thải các ngành nghề lạc hậu sẽ là cơ sở đánh giá thành tích của chính quyền địa phương, đây là nhân tố để khảo sát.
Kinh cương và Bảo cương có phản ứng đầu tiên, cho rằng phương án mới phù hợp tình hình thực tế, phù hợp trào lưu phát triển, giúp cho ngành thép Trung Quốc phát triển hợp lý, khoa học. Ngay sau đó Võ cương, An cương cũng tỏ vẻ ủng hộ, tiếp theo là một loạt công ty thép tư nhân ủng hộ, yêu cầu công ty tư nhân phải được đối xử như công ty nhà nước, nhất là phải được đối xử ngang nhau về tài chính, chính sách, khuyến khích các ngành tài chính ủng hộ công ty tư nhân làm chủ thể sát nhập.
Còn chính quyền các nơi lại duy trì im lặng.
- Cậu lợi hại đó, không ngờ cũng biết lấy lực đả lực.
Lưu Nham cười cười nhìn Triệu Quốc Đống.
- Nhưng cậu mặc dù được một bộ phận người ủng hộ nhưng biết chiêu này đắc tội bao người không? Hai tỉnh kia sợ hận cậu tận xương. Tư tưởng của bọn họ bị bác bỏ từ căn bản, phương án này vừa ra được cả tập đoàn nhà nước khổng lồ và công ty tư nhân ủng hộ, nhưng lại đánh tan giấc mộng của chính quyền địa phương các. Bọn họ sợ là cảm thấy trời sắp sụp.
- Nham ca, chuyện rõ ràng ở đó, trung ương đưa em lên vị trí này chính là muốn em làm người ác. Em lúc này mới cảm thấy được em đã lọt vào bẫy của phó thủ tướng Tiền cùng phó thủ tướng Tô. Em tự mình chui vào, Phó Tuyền đẩy một chút, Tằng Quyền Quân ở đằng trước chiếu đèn cho, còn em từng bước đi vào con đường một chiều, em không đi không được.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
Lúc này Triệu Quốc Đống mới cảm thấy trí tuệ chính trị của mình còn kém không ít so với Tằng Quyền Quân và Phó Tuyền, nhất là Lãnh đạo trung ương càng nắm đúng suy nghĩ của mình, bọn họ biết lúc nào cần ủng hộ mình, lúc nào cứ vứt mình đó.
- Hắc hắc, vậy cũng không phải do tự chú chọn sao? Có ai ép chú thò mặt ra không? Chú cũng có thể kéo dài chuyện này cơ mà.
Lưu Nham liên tục bỏi ba câu làm Triệu Quốc Đống á khầu.
- Đương nhiên trung ương đưa chú tới vị trí này là muốn thấy sự hăng hái của chú. Hai hôm trước anh và Thác ca cũng nói đến việc này. Thác ca cũng nói trung ương dùng chú là do chú có khí phách và nghị lực không ai so sánh được.
- Hừ, chỉ sợ muốn vứt em làm quân tốt thí.
Triệu Quốc Đống chép miệng.
- Tốt thí cũng có chỗ tốt của mình, ít nhất cũng có thể làm cho người ta thấy được sự sắc bén của chú.
Lưu Nham không cho là đúng:
- Chú cho rằng chức phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia là chức vụ ai cũng có thể ngồi được sao? Chú không thấy mình ở vị trí phó chủ nhiệm này khiến bao người hâm mộ, ghen ghét, chấn động sao? Chú còn rất trẻ, lý lịch ít, bây giờ là lúc cần tích lũy Không cần phải khiêm nhường, muốn làm gì làm đó.
Triệu Quốc Đống kinh ngạc, hắn không ngờ Lưu Nham lại nói những câu như vậy. Hắn vẫn nghĩ Lưu Nham không suy nghĩ sâu xa như Lưu Thác, không ngờ Lưu Nham lại phân tích, phán đoán thâm thúy như vậy. Xem ra mình đã coi thường người từ các gia tộc chính trị đi lên. Ở tầm cao lâu năm làm bọn họ có sức phân tích và nhạy cảm chính trị hơn xa người xuất thân bình thường.
- Ồ, em cũng không định dành được niềm vui của tất cả mọi người, đó là không thực tế. Có người được sẽ có kẻ mất nhưng từ lâu dài thì thấy điều này có lợi cho sản nghiệp phát triển. Chính quyền địa phương tham gia quá mức vào việc chỉnh hợp sản nghiệp, dùng quyền lực hành chính để chỉnh hợp thì sẽ mất đi tác dụng vốn có của nó.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Chú nghĩ lãnh đạo địa phương không thấy điểm này sao?
Lưu Nham hỏi lại.
- Đám lãnh đạo kia không phải không thấy mà là do tâm lý làm loạn Bọn họ muốn trên địa bàn của mình hình thành tập đoàn khổng lồ, đây là thành tích huy hoàng, mấy năm sau tập đoàn suy thoái, tan rã thì còn có liên quan gì tới mình? Đó là do tập đoàn đó kinh doanh không tốt, tôi chỉ xúc tiến tập đoàn thành lập mà thôi, công lao thuộc về mình, trách nhiệm là của người khác, vậy tại sao không làm?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Khi đó chẳng lẽ còn có thể truy cứu trách nhiệm vị lãnh đạo nào đó ư? Dù có thì cũng có thể đẩy lên là tập thể nghiên cứu, tập thể gánh vác trách nhiệm, lúc ấy còn có thể làm gì?
Lưu Nham im lặng không nói, câu này của Triệu Quốc Đống đã nói trúng trọng tâm vấn đề.
Một lúc lâu sau Lưu Nham mới nói:
- Quốc Đống, tình hình Trung Quốc là như vậy, cho nên trung ương cũng cần suy xét rất nhiều. Dù sao trụ cột của Trung Quốc còn kém, không thể chịu được thiệt hại quá lớn. Dù chậm một chút nhưng chỉ cần có thể kiên định tiến tới coi như chúng ta đã thành công. Được rồi, không nói chuyện này nữa, hai hôm trước tập đoàn Vương – tập đoàn Kinh cương tới chỗ anh hy vọng tìm thời gian mọi người ngồi một chút. Chú chắc ngoài công ty thuộc bên Bộ năng lượng thì không quá quen với các tập đoàn nhà nước ở lĩnh vực chứ? Cũng nên gặp mặt nhiều một chút, làm quen nhiều một chút.
- Được, Nham ca, anh có ưu thế về quan hệ thì em cũng rất hy vọng làm quen tổng giám đốc các tập đoàn nhà nước, tìm hiểu quan điểm của bọn họ.
Triệu Quốc Đống khá vui vẻ nhận lời.
- Vậy thì được rồi, công ty trực thuộc trung ương có trách nhiệm của mình, công ty nhà nước cũng có nhược điểm của mình. Anh lo chú đặt nhiều vào kinh tế tư nhân mà quên đi chính thức chống đỡ nền kinh tế quốc dân là các công ty nhà nước.
- Nham ca, chính thức chống đỡ nền kinh tế quốc dân nhất định là công ty nhà nước sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Nhưng em thừa nhận trong giai đoạn hiện nay thì công ty nhà nước có tác dụng không thể thay thế trong nền kinh tế quốc dân.
….
- Chúc mừng chúc mừng, bây giờ phải nên gọi anh là bộ trưởng Văn Trí.
Triệu Quốc Đống cười cười bắt tay Diêu Văn Trí, nhiệt tình mời đối phương ngồi.
Cuối tháng tám Diêu Văn Trí đột nhiên được bổ nhiệm làm phó bộ trưởng Bộ Thương mại kiêm phó đại biểu đàm phán thương mại quốc tế. Triệu Quốc Đống không biết Diêu Văn Trí có biết việc điều chỉnh đột nhiên này không, nhưng hắn đoán Diêu Văn Trí có lẽ biết đôi chút.
Thay đổi nhân sự của Nam Việt từ trước đến giờ vẫn khá phức tạp và mẫn cảm. Theo lý thuyết Diêu Văn Trí đã thành công mở cục diện ở Nam Việt, là trợ thủ đắc lực của Ninh Pháp ở Nam Việt, bây giờ đột nhiên điều Diêu Văn Trí lên Bộ Thương mại đúng là làm nhiều người tự hỏi. Triệu Quốc Đống suy nghĩ không biết có phải trung ương bố trí như vậy để cho Đại hội Đảng sang năm không?
Sau Đại hội Đảng sang năm Ninh Pháp rất có thể tiến vào trung ương, đây là thực tế không thể tranh cãi. Như vậy tiến hành điều chỉnh vài cán bộ trước cũng là cần thiết. Đây là theo yêu cầu chính trị và yêu cầu công việc.
Diêu Văn Trí rất được Ninh Pháp tín nhiệm cùng thưởng thức, lúc này lên Bộ Thương mại làm phó bộ trưởng là một tín hiệu vi diệu.
- Chủ nhiệm Quốc Đống, chúng ta coi như sẽ thường xuyên liên lạc. Công việc của Bộ Thương mại và Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia có nhiều điểm liên quan, chúng ta có tính là chung chiến hào không?
Đến Nam Việt vài năm, Diêu Văn Trí trở nên tự tin hơn nhiều. Cù Vận Bạch cũng thường xuyên nhắc tới Diêu Văn Trí, có thể nói Diêu Văn Trí đã làm khá thành công ở Nam Việt.
- Đương nhiên rồi. Tôi lên Bắc Kinh sớm hơn anh vài tháng, tôi luôn có cảm giác thiếu người có thể ngồi nói chuyện lâu lâu. Bây giờ anh tới coi như thêm một người bạn. Người nhà lúc nào thì lên Bắc Kinh?
Triệu Quốc Đống cười hỏi. Người nhà Diêu Văn Trí vẫn không tới Nam Việt theo y, nhưng lần này xem ra Diêu Văn Trí sẽ công tác ở Bắc Kinh khá lâu, vì thế chắc y sẽ đưa vợ con lên đây.
- Ừ, chắc gần đây thôi, cứ ở mãi hai nơi như vậy cũng không tiện.
Diêu Văn Trí thở dài nói.
- Ai ngờ được chúng ta lại cùng lên Bắc Kinh chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...