Lộng Triều

Tết cứ thế là đến, mặc dù Triệu Quốc Đống mời Khổng Nguyệt đến nhà mình đón giao thừa nhưng cô không đến.

Đến tết mỗi nhà đều tụ tập ở nhà mình, trừ khi xác định quan hệ rõ ràng, nếu không sẽ không ai đến nhà người khác. Mà bây giờ Khổng Nguyệt còn chưa muốn lộ quan hệ với Triệu Quốc Đống. Mặc dù hai gia đình và nhiều người trong nhà máy đều thừa nhận hai người yêu nhau.

Mồng một Đồn công an khu Khai Phát rất yên ắng. Ngoài Chu Tinh Văn và Bí thư huyện ủy Lô Vệ Hồng, Chủ tịch huyện Mao Đạo Lâm đến thăm các cảnh sát trực ban ra thì không có việc gì khác. Các công ty cũng đóng cửa, hầu hết đều qua ngày 15 âm lịch mới làm việc lại.

Triệu Quốc Đống phát chán ngồi trong văn phòng Ban quản lý. Mồng một hắn trực ban ở Đồn công an, mồng hai đến lượt Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát. Có một Phó chủ nhiệm, hai nhân viên công tác phụ trách xem có quần chúng nào tới phản ánh không Chẳng qua dịp tết có quần chúng nào đâu.

Một người đi lại bên ngoài khá lâu, đến khi nhân viên trực ban thấy là lạ đi ra thì mới phát hiện là một cô gái xinh đẹp.

- Cô tìm ai?

- Xin hỏi Triệu Quốc Đống có ở đây không?
- Cô tìm Chủ nhiệm Triệu? Chủ nhiệm Triệu, có người tìm.

Triệu Quốc Đống đang nhà đến phát chán nghe thấy có người tìm mình liền đi ra ngoài:
- Ai thế? Tiểu Cẩn?

Triệu Quốc Đống hơi đổi mặt, cuối cùng biến thành bình tĩnh:
- Tiểu Cẩn mau vào đi.

Dù trước kia xảy ra chuyện gì thì đó cũng là mối tình đầu của hắn.

Đường Cẩn hít sâu một hơi rồi đi vào văn phòng của Triệu Quốc Đống.

Trên bàn công tác đặt một lọ hoa, giá sách sau lưng cũng có nhiều quyển sách, bộ sô pha đặt trước bàn làm việc. Cửa sổ lớn, rèm cửa đẹp mắt. Đường Cẩn không thể tưởng tượng nổi chỉ một năm mà Triệu Quốc Đống có thể thay đổi nhiều như vậy.

Đường Cẩn không biết sao mình lại lên xe đến Giang Khẩu. Việc Triệu Quốc Đống thay đổi không giấu được co bao nhiêu. Trên thực tế sau đêm đó gặp Triệu Quốc Đống ở đại học An Nguyên, cô đã thông qua cảnh sát mà biết tình hình của Triệu Quốc Đống bây giờ.


- Anh bây giờ xem ra sống rất tốt phải không?
Đường Cẩn đi một vòng quanh phòng rrno.

- Tiểu Cẩn, em hôm nay đến không phải nói điều này chứ?
Triệu Quốc Đống cười khổ nói.

- Tại sao không nên nói? Em muốn biết anh thay đổi như thế nào trong một năm, tại sao lại ra vẻ bình thản trước người nhà em?
Mặt Đường Cẩn đỏ lên, mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.

- Em muốn anh nói như thế nào? Công việc và cuộc sống vốn là như vậy, tháng năm được bổ nhiệm làm Trưởng đồn công an Giang Miếu, tháng 10 Đồn công an khu Khai Phát thành lập, anh tham gia cạnh tranh. Kết quả huyện thấy tình hình an ninh trật tự của khu Khai Phát rất phức tạp, vì thế yêu cầu Trưởng đồn công an vào bộ máy Ban quản lý. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Triệu Quốc Đống cười cười mang theo một tia bất đắc dĩ. Con đường chính trị của hắn theo mọi người thấy là thuận lợi, nhưng chỉ mình hắn biết nguy cơ là gì.

- Chỉ đơn giản như vậy sao? Anh dám nói anh không có người khác giúp ư?
Đường Cẩn nói càng sắc bén hơn nữa.

Triệu Quốc Đống đã quen với cách nói chuyện này của Đường Cẩn. Có một điều Triệu Quốc Đống không chú ý là chỉ cần Đường Cẩn giận là hắn sẽ tự động nhường.

- Tiểu Cẩn, em muốn biết gì?
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế.

- Em muốn biết anh nếu quen với Cục trưởng Lưu thì sao không bảo anh ta điều lên thành phố? Dù anh không muốn lên thành phố thì sao không nói với em và người nhà em về việc anh quen người như vậy?
Đường Cẩn chu môi lên mà nói.

Triệu Quốc Đống một lúc lâu sau mới nói:
- Tiểu Cẩn, Cục trưởng Lưu gặp anh chỉ là trùng hợp. Có lẽ Lưu ca cố ý giúp anh, nhưng trong công việc anh không nhờ anh ta. Về phần không nói cho người nhà em, em cảm thấy giữa hai chúng ta không thể tiếp tục chỉ là vì việc anh không nói mình có quan hệ mật thiết với Phó cục trưởng Cục công an thành phố sao?


Câu này như tiếng sét đánh mạnh vào tim Đường Cẩn, mắt cô ươn ướt.

- Triệu Quốc Đống, anh có lương tâm hay không? Chẳng lẽ anh nói về quan hệ đó của anh với em và người nhà sẽ làm ô uế tình cảm của chúng ta? Nhưng bố mẹ em chỉ quan tâm con gái thôi mà? Anh ở Giang Miếu, em ở An Đô, cách nhau 80km, đi xe cũng hơn 2 tiếng. Khi bố mẹ, họ hàng em không biết tình hình của anh thì có thể không phản đối sao?

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, tình đầu ai dễ quên? Nó như một hình ảnh chôn sâu trong lòng, chỉ cần chạm tới là nó lóe lên. Có lẽ hắn đã sai nhưng bây giờ có thể trở lại sao?

- Tiểu Cẩn, anh nhớ chúng ta từng hứa với nhau, kiên trì sẽ thắng. Nhưng lời do người và không tránh khỏi hoa rơi đi. Anh nghĩ chúng ta đã cố gắng nhưng chưa đủ.

Triệu Quốc Đống nói với giọng khá buồn, một đoạn tình cảm cứ như vậy là kết thúc sao? Tại sao mình vẫn muốn Đường Cẩn quay lại với mình?

- Ý của anh là chúng ta từ bây giờ sẽ như người không quen biết ư?
Đường Cẩn trầm giọng nói.

- Chúng ta còn có thể làm gì?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Đường Cẩn cũng dần bình tĩnh lại, cô có thể nhìn ra được Triệu Quốc Đống đang khá buồn, chỉ là lời trong lòng sao cô có thể nói ra miệng.

Bà cô ấp úng hỏi quan hệ giữa cô và Tương Vĩ Tài khiến Đường Cẩn có chút khó hiểu. Sau đó do cô hỏi mãi thì bà cô mới ấp úng nói việc ở Tây Thúy Uyển ra, người cả nhà đều im lặng, ngay cả bố và mẹ cô đều do dự. Nhất là khi biết quan hệ giữa cô và Tương Vĩ Tài không có tiến bộ gì thì càng là như vậy.

- Quốc Đống.

Khổng Nguyệt vừa đẩy cửa vào thì thấy không đúng. Cô gái trước mặt rất đẹp, mắt đỏ lên. Mà Triệu Quốc Đống đang buồn bã gì đó.

- Tiểu Nguyệt?


Tiểu Cẩn, Tiểu Nguyệt? Đường Cẩn thấy ngực mình bị đánh mạnh vào, đau đến độ cô muốn ngất đi. Nhưng cô biết mình không thể lùi bước, cô cố nhịn cơn đau trong lòng rồi nhìn đối phương:
- Quốc Đống, xem ra đây là anh có người khác. Triệu Quốc Đống, tôi không nhìn lầm anh.

- Tiểu Cẩn, đây là Tiểu Nguyệt.
Triệu Quốc Đống cố bắt mình bình tĩnh, làm cho ánh mắt mình tự nhiên.
- Tiểu Nguyệt, đây là Đường Cẩn, bạn học của anh.

Ánh mắt Khổng Nguyệt trở nên sắc bén, bất cứ cô gái nào cũng không nhường bước ở trường hợp này. Nhất là khi phát hiện có vẻ thù địch với mình.

- Quốc Đống, bạn ở trường cảnh sát với anh à?

- Quốc Đống, đây là bạn học cấp hai hay cấp ba của anh?
Lời nói của Đường Cẩn làm Khổng Nguyệt bị kích thích, cô nói:
- Quốc Đống, cô ta là như thế nào, là bạn gái cũ của anh?

- Trước đây, bây giờ cũng vậy.
Đường Cẩn không hề yếu thế, không biết sao cô không muốn mình yếu hơn cô gái kia.

- Bạn gái bây giờ ư? Sao tôi không biết?
Khổng Nguyệt cười cười khinh thường. Cô đã thấy ảnh của Đường Cẩn, hơn nữa cô từ miệng Đức Sơn nghe loáng thoáng về Đường Cẩn. Không biết vì nguyên nhân gì mà nửa năm trước đã chia tay với Triệu Quốc Đống.

- Cô là ai, cần cô biết sao?
Thấy đối phương khinh thường nhìn mình, Đường Cẩn càng thêm bực tức. Dù cô và Triệu Quốc Đống chia tay cũng không đến lượt một người làm ở Nhà máy dệt xen vào.

- Tôi là ai thì không cần người ngoài biết. Chỉ cần Quốc Đống và tôi biết là đủ rồi.
Khổng Nguyệt cũng ăn nói rất sắc bén.

- Hừ, những lời này phải là tôi nói mới đúng.
Đường Cẩn cười lạnh một tiếng:
- muốn lợi dụng tình cảm của tôi và Quốc Đống có chút nguy hiểm nên muốn xen vào sao? Nằm mơ.

Khổng Nguyệt giật mình nhưng lại bình tĩnh ngay:

- Nguy hiểm trong tình cảm? Tình cảm thực sự có nguy hiểm gì? Tình cảm không qua nổi một cơn thử thách thì nên bỏ sớm đi.

Lời này của Khổng Nguyệt như sát muối vào vết thương của Đường Cẩn. Cô hít sâu một hơi rồi nói:
- Nếu không thể vượt qua chút khó khăn thì có phải tình yêu không?

- Vậy ư? Đây là châm ngôn cô nghĩ ra sao? Có phải mỗi người yêu nhau đều phải làm người mình yêu bị tổn thương mới gọi là tình yêu? Nực cười.

- Quốc Đống, anh nói với cô ta, em là gì của anh? Chẳng lẽ anh có thể nói trong lòng không có em sao?
Đường Cẩn nói.

- Được, em cũng muốn nghe anh giải thích về việc này.
Khổng Nguyệt cũng không chịu thua. Việc này phải phân rõ trắng đen.

Triệu Quốc Đống há hốc mồm không biết nói gì. Hắn biết chỉ có thể làm tổn thương một cô, một cô thắng. Nếu lấy lòng cả hai thì hai cô đều rời đi. Nhưng lúc này hắn khó có thể lựa chọn.

Đường Cẩn là hình ảnh không bao giờ có thể thay thế trong lòng hắn, tình đầu ẩn chứa trong tim, thi thoảng lại hiện về. Mà Khổng Nguyệt thì cô đã thành người yêu của hắn, dần dần trở nên sâu đậm.

Khổng Nguyệt rất tức giận mà nói:
- Triệu Quốc Đống, mời nói cho em một câu trả lời.

- Cái này …
Triệu Quốc Đống đúng là không biết trả lời như thế nào. Nếu chỉ có một cô thì hắn tự tin dễ dàng hóa giải, nhưng đây là ba mặt gặp nhau, trả lời sẽ làm tất cả mọi người bị tổn thương.

Ngay khi Khổng Nguyệt khóc rời đi, Đường Cẩn cũng hừ lạnh một tiếng mà rời đi.

Có lẽ bây giờ mình nên suy nghĩ xem có nên quay lại với Triệu Quốc Đống không, vết thương trong lòng Đường Cẩn lại rỉ máu.

Bao nhung nhớ đối với Triệu Quốc Đống đã khiến cô không thở nổi. Chỉ trong vòng nửa năm mà hắn lại có một người phụ nữ khác, hơn nữa xem ra quan hệ khá sâu.

Mặc dù Đường Cẩn tự tin không ai có thể thay thế địa vị của mình trong mắt Triệu Quốc Đống, chỉ cần cô chấp nhận quay lại, Triệu Quốc Đống sẽ lại thành bạn trai của cô, nhưng còn có ý nghĩa không?

Sự do dự của Triệu Quốc Đống đã tạo thành kết cuộc như vậy. Khổng Nguyệt ra trước, Đường Cẩn cũng đi, điều này làm hắn ngẩn ra. Nhưng khi hắn chạy ra thì hai chiếc xe khách như muốn trêu hắn. Một chiếc chạy về phía nam, một lên phía bắc. Triệu Quốc Đống chỉ thấy Đường Cẩn lên xe chạy về bắc, mà Khổng Nguyệt đã lên xe đi về nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui