Không khí trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy khá nặng nề, tất cả các thường vụ huyện ủy đều tham gia. Ngoài ra còn có Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc - Trầm Nhược Đình, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Chu Sính Hoài, Phó chủ tịch huyện Lương Kiến Hoằng được tham gia nghe. Chẳng qua đây lại là áp lực rất lớn đối với Lương Kiến Hoằng.
- Tỉnh đã gửi văn bản xóa sổ một số khu Khai Phát xuống cho thành phố, yêu cầu trước tháng sáu phải hoàn thành công việc này. Thành phố An Đô chúng ta ngoài khu Khai Phát thành phố, khu Khai Phát Quận Bích Trì thì chỉ còn giữ lại bốn khu Khai Phát. Như vậy sẽ có sự cạnh tranh giữa mười quận, huyện.
Mao Đạo Lâm trầm giọng nói.
- Bộ máy Ban quản lý khu Khai Phát nửa năm qua đã đạt thành tích đáng khả quan, nhất là việc thay đổi tình hình an ninh trật tự và đàm phán với các nhà đầu tư. Nhưng bởi vì nhiều vấn đề tích tụ từ trước nên trong thời gian ngắn muốn có đột phá là rất khó khăn.
- Thật lòng mà nói thì các cán bộ của Ban quản lý khu Khai Phát Giang Khẩu đã rất cố gắng, nhưng chúng ta còn có khoảng cách lớn với một số quận, huyện còn lại. Vấn đề này đáng để chúng ta suy nghĩ, đó chính là chúng ta làm như thế nào mới thay đổi tư tưởng, làm thế nào để nhà đầu tư chấp nhận tới Giang Khẩu? Vấn đề này đáng để mọi người ngồi xuống, thậm chí cán bộ toàn huyện suy nghĩ. Nếu không chúng ta sẽ càng lúc càng kém so với các quận, huyện phát triển.
Vương Đức Hòa mặt không chút thay đổi ngồi đó hút thuốc. Mao Đạo Lâm ngoài việc nói tốt ra thì cũng chẳng làm gì. Lần này Hội chợ thương mại thì mặc dù Ban quản lý khoe đạt hiệu quả nhất định, nhưng thực ra chỉ có khoản đầu tư hai, ba triệu có đáng gì? Có thể làm khu Khai Phát Giang Khẩu giảm chênh lệch mới vài quận, huyện kia không?
Nực cười, lần này nói về việc thay đổi tác phong có tác dụng mẹ gì. Bốn năm tháng sau tỉnh, thành phố sẽ đi kiểm tra từng khu Khai Phát. Khu Khai Phát Giang Khẩu coi như đã có quyết định bị xóa sổ, bây giờ xem thằng Mao Đạo Lâm này trả lời như thế nào.
- Vì đảm bảo khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta hoạt động tốt, tôi đề nghị phải tăng cường xây dựng bộ máy Ban quản lý. Đồng chí Triệu Quốc Đống lần này đã dũng cảm gánh vác trách nhiệm trong việc thu hút đầu tư. Mặc dù trước đây chưa làm công tác này, nhưng lần này đã có thể hỗ trợ đồng chí Cù Vận Bạch hoàn thành nhiệm vụ ở Hội chợ thương mại. Cho nên tôi đề nghị do đồng chí Triệu Quốc Đống làm Phó bí thư Đảng ủy Ban quản lý, tạm thời phụ trách công tác do Phó chủ nhiệm Bành Hiểu Phương bị bệnh để lại.
Vương Đức Hòa run lên, Mao Đạo Lâm này là có ý gì? Công tác Ban quản lý quá kém, trong Hội chợ thương mại cũng không có thành quả gì mà lại đẩy thằng họ Triệu lên làm Phó bí thư Đảng ủy Ban quản lý?
Vương Đức Hòa vội vàng liếc nhìn Quách Chiêm Xuân thì thấy đối phương không có vẻ mặt gì.
- Lão Vương, lão Quách, hai anh có ý kiến gì không?
Lô Vệ Hồng cũng có chút kinh ngạc vì ý kiến của Mao Đạo Lâm nên nhíu mày nói.
- Tôi xin nói một chút. Công tác của Ban quản lý khu Khai Phát là đầu tàu trong kinh tế huyện ta, mà lần này Hội chợ thương mại chính là cơ hội hiếm có. Theo lý chúng ta nếu có đủ các điều kiện thì phải có thành tích đáng kể. Nhưng tôi không thấy Ban quản lý khu Khai Phát tạo được điểm sáng nào cả. Hai công ty nhỏ đầu tư chưa đầy ba triệu, đây chẳng lẽ nói là kết quả hai tháng chuẩn bị của chúng ta sao?
Vương Đức Hòa vốn nhịn Mao Đạo Lâm đã lâu, nhưng lần này y không nhịn được nữa. Y hận Mao Đạo Lâm đoạt chức vụ của mình.
Nếu không phải Mao Đạo Lâm từ nơi khác điều tới, có lẽ vị trí Chủ tịch huyện Giang Khẩu đã là của y. Nhưng bây giờ y chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt. Thậm chí y có thể kết luận việc Ủy ban kỷ luật thành phố điều tra mình là do Mao Đạo Lâm làm ra. Khi Thị ủy đang chọn ai làm Chủ tịch huyện thì Vương Đức Hòa gặp chuyện, điều tra xong thì Mao Đạo Lâm đã ngồi vào văn phòng Chủ tịch huyện.
- Tôi còn muốn hỏi một câu, lúc trước chúng ta lựa chọn đồng chí Cù Vận Bạch làm Chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát có phải hơi sơ suất không? Tôi không phủ nhận năng lực của đồng chí Cù Vận Bạch, nhưng nữ đồng chí nên có hạn chế nhất định. Cá nhân tôi cho rằng đồng chí Cù Vận Bạch thích hợp công tác khác hơn, không phải là ở Ban quản lý khu Khai Phát.
- Về phần đồng chí Triệu Quốc Đống tạm thời thay thế công việc của Bành Hiểu Phương thì có thể, nhưng nếu đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy Ban quản lý thì tôi thấy không cần. Thứ nhất Ban quản lý chưa có tiền lệ bố trí Phó bí thư Đảng ủy. Thứ hai tôi thấy đồng chí Triệu Quốc Đống không đảm nhiệm Phó bí thư cũng không ảnh hưởng tới việc triển khai công việc. Lúc trước Bành Hiểu Phương cũng không làm Phó bí thư vẫn gánh vác được công tác thu hút đầu tư mà.
Vương Đức Hòa phản kích làm các thường vụ nghĩ Mao Đạo Lâm sẽ tức giận. Nhưng ai ngờ Mao Đạo Lâm lại rất bình tĩnh, giống như không chú ý đến vẻ khiêu khích của Vương Đức Hòa.
Lô Vệ Hồng đang suy nghĩ xem tại sao lúc này Mao Đạo Lâm đột nhiên lại muốn Triệu Quốc Đống làm Phó bí thư Đảng ủy khu Khai Phát. Mao Đạo Lâm chưa trao đổi trước, như vậy Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân nhất định sẽ phản đối. Như vậy ý đồ sẽ thất bại, vậy tại sao Mao Đạo Lâm lại đưa ra.
- Các vị khác nói xem sao?
- Biểu hiện của đồng chí Triệu Quốc Đống mọi người đều thấy, tôi thấy đề nghị của Chủ tịch Mao có thể suy nghĩ.
Bao Thái Bình mặc dù không cho rằng đề nghị của Mao Đạo Lâm được thông qua, nhưng y có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống, hơn nữa cũng muốn phản đối Vương Đức Hòa nên nói như vậy.
- Lão Trần thì sao?
- Tôi không có ý kiến. Chỉ cần xúc tiến công tác Ban quản lý khu Khai Phát thì tôi thấy bất cứ đề nghị nào cũng có thể thảo luận.
Trần Túc nói.
Quách Chiêm Xuân khi nói cũng mơ hồ tỏ ý phản đối việc thêm Phó bí thư Ban quản lý. Đề nghị của Mao Đạo Lâm chỉ tạo được chút gợn sóng mà không có tác dụng gì. Vì thế khi Lô Vệ Hồng tổng kết hội nghị cũng không nhắc đến việc này.
Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân rất nhanh vào văn phòng của Vương Đức Hòa.
- Lão Quách, Bành Hiểu Phương là như thế nào? Sao vào lúc này lại làm như vậy?
Vương Đức Hòa mặt mày rất khó coi.
- Ôi, tên này có lẽ thấy tương lai không tốt nên dùng cách đó.
Quách Chiêm Xuân cũng rất bất đắc dĩ, chỉ là quan hệ trong nhà nên không thể bỏ qua không lo cho.
- Hừ, quá ngu, phương pháp này càng bị người ta ghét bỏ. Biết rõ lãnh đạo huyện quan tâm, còn giả vờ bị bệnh. Có đi hay không là vấn đề thái độ, kết quả ra sao lại là vấn đề năng lực. Ngay cả đi cũng không dám đi, lãnh đạo huyện sẽ nghĩ như thế nào? Tôi thấy anh đừng tốn công với thằng này.
Vương Đức Hòa khinh thường nói.
- Ôi, Bành Hiểu Phương vào viện ba hôm mới gọi cho tôi, tôi muốn ngăn cũng không kịp.
Quách Chiêm Xuân tức giận nói:
- Không nhắc tới nó nữa, cũng may lần này đám Cù Vận Bạch không có thành quả gì, nếu không tôi sợ Bí thư Lô sẽ cho nó thành như Trương Thái.
- Hừ, tôi thấy chỉ là sớm muộn thôi. Dù khu Khai Phát sẽ ra sao thì với tác phong làm việc này của Bành Hiểu Phương cũng khó.
Vương Đức Hòa lắc đầu nói.
- Không nói cái này, lão Vương, hôm nay Mao Đạo Lâm có ý gì. Sao đột nhiên đưa ra ý kiến để Triệu Quốc Đống làm Phó bí thư Đảng ủy. Tôi thấy Bí thư Lô trước đó không biết mà. Không biết y có ý gì?
Quách Chiêm Xuân rất khó hiểu nói.
- Ai biết được? Y tự chuốc quả đắng.
Vương Đức Hòa cũng không rõ sao Mao Đạo Lâm lại làm như vậy?
Mao Đạo Lâm rất bình tĩnh về phòng. Y đề cử Triệu Quốc Đống trong Hội nghị thường ủy, có lẽ không lâu nữa sẽ truyền tới tai Triệu Quốc Đống, tin rằng không lâu nữa Thái Chánh Dương cũng biết động tác này của mình, đây là cách làm còn có thành hay không lại khác. Huống hồ mọi người đều biết đề nghị này không bị phản đối ngay, như vậy còn có khả năng kéo dài, có thể bắt đầu hợp lại lần nữa. Triệu Quốc Đống có năng lực, có chỗ dựa, người như vậy không lên cũng khó.
Bạn y ở trên tỉnh đã nói Thái Chánh Dương sẽ vào Thị ủy. Ninh Pháp đã đề cử với Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công về việc này, mà không phải Phó thị trưởng Duẫn Triệu Cơ mà mọi người cho rằng rất có hy vọng. Hơn nữa nghe nói Thái Chánh Dương được Ninh Pháp rất tin tưởng.
Mao Đạo Lâm và Thái Chánh Dương lúc trước cùng học ở trường Đảng tỉnh, quan hệ khá tốt. Chẳng qua Thái Chánh Dương tiến lên quá nhanh, bây giờ đã sắp thành Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng.
Mao Đạo Lâm cũng không phải người chỉ biết ngồi than thở trời đất, y chỉ muốn không ngừng phấn đấu.
Thái Chánh Dương nếu được Ninh Pháp tin thì tương lai không thể đoán trước. Ninh Pháp là ai, ai cũng nói y rất có thể sẽ làm chủ tịch tỉnh, thậm chí Bí thư tỉnh ủy ở khóa tới. Ninh Pháp – 38 tuổi đã là Phó bí thư Tỉnh ủy, đây là điều chưa từng có trong lịch sử tỉnh An Nguyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...