Công an huyện gửi thông báo tới làm Triệu Quốc Đống biết có việc phiền phức.
Thị trưởng Cổ Khâu – Huyện Bình Xuyên xảy ra vụ án giết người. Hai anh em vì cãi nhau với hàng xóm mà giết cả bốn người, sau đó bỏ trốn. Rất có thể hai người này lẻn vào Huyện Giang Khẩu.
Đây là việc xảy ra trước đó gần tiếng. Đội cảnh sát hình sự và đội Cảnh sát vũ trang cũng xuất phát đến khu vực Giang Miếu. Cục công an thành phố cũng nhận được lệnh của Sở công an và phái Đặc công chạy đến Giang Khẩu.
- Chúng ta phân tích qua tình hình. Nếu hai người này bỏ chạy thì bọn họ sẽ chạy đến đâu?
Triệu Quốc Đống triệu tập tất cả cảnh sát của đồn lại mà bàn bạc.
Bên nội cần đã phát súng cho cảnh sát, ngoài bảy khẩu súng lục thì còn có bốn khẩu Ak, mọi người đều thấy áp lực lớn.
- Từ Cổ Khâu sang đây thì đường lớn chắc không đi. Cổ Khâu đã bố trí chốt chặn nên chỉ có đường duy nhất là sang xã Thổ Lăng, hoặc theo sông mà chạy tới Đại Quan Khẩu.
Liêu Xương Thịnh rất quen tình hình địa lý ở đây.
- Bên Thổ Lăng có thể trốn vào núi nhưng nếu bị vây thì hai người này không thể chạy thoát. Hai bọn họ là người Cổ Khâu nên biết địa hình Thổ Lăng. Nếu là tôi sẽ không chọn đường này.
La Minh Sơn nói.
- Sông rất rộng, cỏ mọc đầy bờ sông là nơi thích hợp để trốn. Nếu là tôi thì sẽ chọn nơi này.
Viên Chấn Dũng nói.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, sếp Lưu ở lại đồn, nếu Công an huyện và Cục Công an tới thì anh dẫn đường. Hồng Hải, Chấn Quốc, hai anh mang theo Hồ Minh Quý, Lô Tiểu Dũng, Bì Chí Kiên cùng tôi tới đoạn sông ở Đại Quan Khẩu. Lão La, anh và Tiểu Trần dẫn bốn người Đàm Khải đến Thổ Lăng, chẳng may hai tên này bị ngu trốn vào Thổ Lăng thì sao? Chúng ta không thể không đề phòng.
Trời mùa hè nên sông bốc hơi nóng. Đoàn người Triệu Quốc Đống lái xe đến đoạn giao giới giữa Đại Quan Khẩu và Cổ Khâu thì nhận được tin không tốt. Một người đánh cá cung cấp tin thấy hai người đàn ông đang vội vàng đi về phía thượng nguồn.
Nửa tiếng thì dù sông khó đi nhưng hai tên này liều mạng nên chạy được vài km. Theo đuôi phía sau chưa chắc có thể tìm được tung tích của bọn họ. Triệu Quốc Đống quyết đoán ra lệnh Viên Chấn Dũng dẫn hai đội viên dự bị đuổi theo, còn lại lên xe chạy về đoạn sông cách đó bảy tám Km.
Hắn hỏi người dân đang tránh nắng xem có phát hiện ai đi tới không, hắn cũng thông báo dân chúng lập tức nói cho cán bộ thôn tổ chức dân phòng vây bắt tội phạm. Triệu Quốc Đống dẫn Hạ Hồng Hải, Hồ Minh Quý đi xuống tìm.
Cỏ rạch thành đường trên tay Triệu Quốc Đống, mồ hôi thấm vào đồng phục rất khó chịu. Triệu Quốc Đống liền cởi bộ đồng phục rồi cầm súng đi trên sông, một bên cố gắng quan sát xem đằng trước có đối tượng khả nghi nào đi tới không?
Triệu Quốc Đống cũng không thích súng lục, hắn thích mấy khẩu Ak hơn. Loại này có uy lực lớn, tầm bắn xa, ngoài việc nặng một chút thì không có lỗi gì cả.
Triệu Quốc Đống vừa mới đi qua được một bãi cát thì nghe thấp Hạ Hồng Hải vội vàng kêu lên:
- Sếp Triệu, anh xem.
Hơn trăm mét đằng trước có hai người đang đi nhanh về phía này. Có lẽ phát hiện đám người Triệu Quốc Đống nên hai người kia đi chậm lại quan sát.
Triệu Quốc Đống hơi căng thẳng. Ánh mắt đối phương rất tốt, rất cảnh giác. Đoạn đường hơn 100m này không bằng phẳng. Triệu Quốc Đống nhìn quanh thấy cách đê không xa. Nhưng đê rất cao nếu muốn đi lên thì cũng mất thời gian.
Chẳng qua khoảng cách từ đây đến giữa sông chỉ khoảng 50, 60m. Nói cách khác nếu bây giờ mà lao tới, đối phương nhảy xuống sông thì đúng là không dễ dàng bắt được đối phương.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi và thấy phải mạo hiểm:
- Hồng Hải, anh lên đi từ từ đi về phía trước, chỉ cần bọn họ không động thì anh giảm tốc độ đi tới gần. Tôi và Hồ Minh Quý đi xuống.
- Sếp Triệu, hay là để tôi và Hồ Minh Quý.
Hạ Hồng Hải do dự một chút mà nói.
- Không nói nữa, đi nhanh.
Triệu Quốc Đống không nhịn được đeo súng ra sau lưng rồi nói:
- Minh Quý, đi.
- Được rồi.
Hồ Minh Quý không sợ, y đã thấy thân thủ của Triệu Quốc Đống. Vài người không phải đối thủ của Triệu Quốc Đống, huống chi Triệu Quốc Đống còn có súng.
Triệu Quốc Đống cố đi chậm lại, mà hai người kia cũng dừng chân nhìn chằm chằm về phía này. Triệu Quốc Đống biết có phiền phức. Mình mặc đồng phục, bây giờ cởi ra thì cũng có tác dụng gì.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi cắn răng cởi đồng phục, để trần thân trên đi tới.
Chẳng qua chiêu này của hắn cũng không có tác dụng gì mấy. Đối phương liền xoay người quay lại, Triệu Quốc Đống cũng vội vàng tăng tốc.
Đối phương thấy Triệu Quốc Đống đuổi theo liền chuyển sang chạy, lúc này không còn gì phải giấu nên Triệu Quốc Đống ném áo xuống mặc dù, giơ súng lên đuổi theo:
- Đứng lại.
Hai người đằng trước rất sợ nên vội vàng chạy như điên. Lúc này đằng trước đám người Viên Chấn Dũng đã tới:
- Đứng lại nếu không tôi nổ súng.
Tiếng súng Viên Chấn Dũng vang lên cùng lúc tiếng súng cảnh cáo của Triệu Quốc Đống, nhưng hai tên kia không bị ảnh hưởng gì.
Nếu để hai tên này nhảy xuống sông thì đúng là không ổn, Triệu Quốc Đống không thể để bọn họ làm như vậy.
Hai tiếng súng làm đám người ở bên bãi sông giật mình. Một đám đang đánh bạc vội vàng vơ bài, sau đó thấy hai người chạy như điên về phía này.
- Chuyện gì vậy Hổ ca?
Một thằng thấy không phải cảnh sát đến bắt đánh bạc thì thở phào nhẹ nhõm.
- Không biết, hình như cảnh sát bắt người, sao lại chạy đến đoạn sông này chứ?
Người đàn ông mặt ngựa giơ tay lên chen nắng rồi nói:
- Mẹ nó, nhiều chuyện quá.
- Sao bây giờ?
Một tên hỏi Hổ ca.
Triệu Quốc Đống thấy đám người này đi ra liền vội vàng nói:
- Mấy anh em bên kia mau ngăn hai tên tội phạm lại giúp chúng tôi. Bọn chúng có dao, cẩn thận. Nếu chúng chống cự thì đánh chết do tôi chịu trách nhiệm.
Người đàn ông mặt ngựa nghe thấy giọng của Triệu Quốc Đống. Sau lần trước gặp Triệu Quốc Đống thì Hổ ca đã an phận hơn, không ngờ lại gặp ở đâu.
Một người lúc trước bị Triệu Quốc Đống đá cũng nhận ra nên nói:
-Hổ ca, là họ triệu.
- Mẹ nó chứ, bắt hai thằng kia lại.
Giang Nhất Hổ sa sầm mặt nói:
- Ngẩn ra cái gì, lấy xẻng, xà beng cho tao.
Hai thằng kia không ngờ sắp chạy tới sông thì có người cản đường. Vì thế báo cáo liền rút dao bên hông ra rồi nói:
- Tránh ra, đừng có xen vào việc người khác nếu không ông đâm chết.
- Hừ, mẹ nó chứ, không xem đang ở địa bàn của ai? Thử xem dao mày sắc hay xẻng của tao ngon.
Giang Nhất Hổ giơ một chiếc xẻng lớn lên rồi lạnh lùng nói:
- Bỏ dao xuống cho ông, nếu không ông đánh gãy tay, gãy chân mày.
Giang Nhất Hổ vung tay lên, bảy tám tên phía sau cũng vung xẻng, xà beng lên. Giang Nhất Hổ nhìn chằm chằm hai thằng:
- Có tin chỉ ba giây là ông đánh cho bọn mày tàn phế không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...