Mẹ Cố yên lặng nhìn Cố Xước một lúc, sau đó vui mừng nói:”Con trai, mẹ nuôi con lớn như vậy, rốt cuộc con cũng có chút tiền đồ rồi.”
Cố Xước dương dương đắc ý: “Chuyện, cũng không nhìn coi con là con trai ai.”
Hai mẹ con mẹ hát con khen hay một hồi, giống như Cố Xước đã làm nên chuyện lớn cứu vớt thế giới gì đó. Người lặng lẽ làm việc gầy dựng nên vương quốc thương mại xưa nay chưa từng được mẹ Cố khích lệ – Cố Minh – nghe xong biểu thị muốn oán người.
“Chuyện này phải giữ bí mật.” Cố Xước nói một câu.
Mẹ Cố có một người bạn chuyên xem phong thủy tính bát tự. Mẹ Cố bèn đưa ngày sinh tháng đẻ của Cố Xước và Quý Chước đến, ngoại trừ chọn ngày còn nhân tiện tính bát tự luôn. Bên kia nghĩ một lát liền gửi lại.
Trời ban lương duyên, sớm sinh quý tử.
Mẹ Cố nhìn bốn chữ đằng trước thì cảm thấy rất là vui, nhưng lúc nhìn bốn chữ sau lại đột nhiên thấy có gì đó không đúng.
“Lão ca, anh có nhìn thấy giới tính của chàng vợ con trai tôi không đấy?”
Bên kia trầm mặc một hồi, ngữ khí nghiêm nghị: “Thấy rồi, tôi vừa mới đổi giới tính lại suy tính lần nữa, “Sớm sinh quý tử” đã biến thành “Con cháu đầy nhà”.”
“Vậy tôi cho là thật nhé, nếu không có con cháu, lúc đó sẽ tìm anh tính sổ.”
“…..”
Mẹ Cố đưa tháng ngày bạn tốt tính được cho Cố Xước.
“Mẹ, mấy ngày này đều là số lẻ, không may mắn đâu.”
Qua hôm sau, mẹ Cố lại đưa ngày khác.
“Mẹ, ngày này nửa năm trước con cãi nhau với Quý Chước.”
Cứ nhiều lần như vậy, mẹ Cố muốn đánh người: “Con trai, mày sinh cung Xử Nữ à?”
Bên kia điện thoại Cố Xước ngây thơ vô số tội: “Mẹ ơi mẹ quên sinh nhật con rồi à? Mấy hôm trước mới qua mà. Mẹ đừng có thức đêm cày phim, dễ mắc chứng nhanh quên lắm.”
Mẹ Cố: “Mẹ có thể đánh mày không?”
“Không thể, vợ con sẽ đau lòng.”
“….”
Nghĩ đến việc Quý Chước sẽ đau lòng, mẹ Cố chỉ có thể cố nhịn dục vọng muốn tẩn người đang rục rà rục rịch. Lần đầu tiên mẹ Cố phát hiện thằng con vốn cẩu thả của mình lại có thể xoi mói đến thế, bèn bảo đại sư đưa toàn bộ những ngày đẹp còn dư lại trong năm cho Cố Xước, để hắn tự chọn.
Qua mấy ngày, Cố Xước hưng phấn nói: “Con chọn ngày sinh nhật của Quý Chước, đến lúc đó lại mời thân bằng hảo hữu, nói là tổ chức sinh nhật, nhưng thật ra lại là kết hôn để cho Quý Chước một niềm vui bất ngờ.”
Mẹ Cố “…” Mày đã sớm chọn xong rồi, còn hỏi mẹ gì nữa hả con?
Cố Xước lặng lẽ chuẩn bị, hắn nghĩ đến những gì trước đây Quý Chước đã từng nói. Y kỳ vọng hôn lễ của mình sẽ cử hành trong nhà thờ, mời mấy người thân bạn bè thân thiết đến tham gia.
Đám cưới kiểu Trung Quốc thì náo nhiệt và truyền thống quá, Quý Chước cảm thấy mình không hợp với trào lưu, vì thế càng thiên về lễ cưới kiểu phương tây.
Khoảng thời gian này Cố Xước rất bận rộn, vừa phải chuẩn bị lễ cưới, in thiệp mời, còn gửi thiệp nữa. Ngoại trừ hai bên cha mẹ anh trai, bạn bè là Lương Triết và Tần Thước, bên Quý Chước là mấy người bạn thân vẫn đang liên hệ, cái này Cố Xước phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được.
Lúc hắn gửi thiệp mời mọi người đều dặn dò rất nhiều lần rằng ngàn vạn không thể để Quý Chước biết, hắn muốn dành cho Quý Chước một niềm vui bất ngờ.
Quan hệ giữa Tần Thước và Quý Chước dần tốt lên, thỉnh thoảng Tần Thước sẽ đến chỗ Quý Chước chơi. Nếu như trước đây, nhất định Cố Xước sẽ đề phòng Tần Thước như phòng sói. Thế nhưng từ sau khi gã và Diệp Phụng bên nhau, Cố Xước lại hạ thấp sự cảnh giác với gã. Có điều một kẻ như vậy ngày ngày cứ lắc lư trước mặt phá hoại sinh hoạt hai người, Cố Xước giận chết đi được.
Tần Thước và Quý Chước cùng đi ăn cơm ngoài.
Thật ra Tần Thước rất đau lòng. Tay nghề nấu ăn của Quý Chước rất tốt, gã vốn muốn đến chực cơm. Lúc Cố Xước ở nhà, gã có thể ăn chực được cơm canh nóng hổi, thế nhưng cả bữa đều phải chịu ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Xước. Mà lúc Cố Xước không có ở đây, gã chỉ có thể đi ăn cơm ngoài.
Tần Thước không nhịn được bèn dùng cùi chỏ huých Quý Chước, cười xấu xa nói: “Đàn ông ngày ngày không về nhà là có chuyện đấy, bạn học Tiểu Chước, có phải gã đàn ông của bạn đã làm chuyện gì có lỗi với bạn không? Có phải lòng ngứa ngáy muốn biết không? Bạn nấu một bữa cho tớ đi, tớ sẽ nói cho bạn biết.”
Mặt Quý Chước không hề thay đổi nói: “Không phải đang lén chuẩn bị lễ cưới à?”
Tần Thước: “…..”
“Tôi sẽ nói cho Cố Xước là anh nói cho tôi biết.”
Tần Thước: “!!!”
Tổ tông!
Gã sẽ bị Cố Xước đánh chết!
Quý Chước xinh đẹp đơn thuần đã biến thành tiểu ác ma mọc cánh trong lòng gã!
Tần Thước gần như chạy trối chết.
Mấy hôm nay về không thấy Tần Thước, nhất thời Cố Xước cảm thấy sáng mắt sáng lòng: “Cái thằng Tần Thước dạo này cũng thức thời phết.”
Quý Chước cười không nói gì.
Mọi sự đã chuẩn bị xong, giờ chỉ còn chờ cơ hội. Ngày sinh nhật Quý Chước cuối cùng cũng đã đến.
“Bảo bối, nay là sinh nhật em, anh đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho em rồi. Em là thọ tinh, lúc đến nhớ mặc đẹp chút nha.” Cố Xước nói xong liền lấy quần áo đã sớm chuẩn bị ra.
Quý Chước nhìn bộ quần áo kia: “Sao cái này cứ như lễ phục kết hôn ấy nhỉ?”
Cố Xước: “….”
Tim hắn suýt nữa là không khống chế được nhịp đập! Hắn đã giữ bí mật lâu vậy rồi, không thể khiến mọi thứ trở thành dã tràng xe cát, tuyệt đối không thể bị nhìn thấu vì quần áo được.
“Vợ à em nhìn nhầm rồi, nếu như đây là lễ phục thì vạt áo dưới này sẽ có một chỗ hở nè. Đây chính là âu phục hợp tiêu chuẩn, là hàng cao cấp được đặt làm riêng đấy.” Cố Xước đàng hoàng chém gió.
Quý Chước cố nín cười nhìn Cố Xước đang căng thẳng, cơ bắp thì giần giật, không trêu hắn nữa.
“Đúng là không giống lễ phục lắm.”
Rốt cuộc Cố Xước cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm.
Quý Chước lên xe, còn Cố Xước thì cầm lái. Chờ đến khi sắp tới, Quý Chước hỏi: “Không phải đến tiệc sinh nhật à? Phía trước hình như là nhà thờ, rất nhiều người cử hành lễ cưới trong đó. Lúc trước em gái của bạn em tổ chức lễ cưới ở đây đấy.”
Cố Xước lau mồ hôi lạnh đang chảy trên trán: “Bảo bối, gần đây nhà thờ này có bán một loại nước may mắn. Hôm nay em là thọ tinh, mua một chút, đến lúc đó em sẽ vẩy nước may mắn lên những người đến dự.” Cố Xước giải thích. Hắn liếc qua gương thấy vẻ mặt Quý Chước như đã tin, thằng người nhỏ trong lòng không khỏi nắm tay.
Mình đúng là một thiên tài! Nhất định phải giấu diếm để cho vợ mình một kinh hỉ lớn, để ngày đó trở thành một ngày làm vợ mình suốt đời khó quên!
Xe dừng trước nhà thờ, Cố Xước kéo tay Quý Chước rồi cùng đến trước cánh cửa nhà thờ đang đóng chặt.
“Bảo bối, em ở đây chờ anh một lúc để anh đến nhà vệ sinh cái nhé.” Cố Xước nói.
Quý Chước vô cùng ngoan ngoãn: “Được.”
Lúc quay lại, trên người Cố Xước đang mặc một bộ âu phục giống Quý Chước như đúc. Bộ quần áo rất vừa vặn, đường cắt may khéo léo, đã tôn lên vóc dáng vai rộng eo hẹp của hắn, nom vô cùng anh tuấn đẹp trai.
Cố Xước mỉm cười không nói gì, chỉ kéo tay Quý Chước rồi đẩy cửa ra.
Bên trong, người thân bạn bè đều đứng lên. Quý Chước nháy mắt một cái nhìn mọi người đang ở bên trong, lại quay sang nhìn Cố Xước, trên mặt ngập tràn nỗi bất ngờ vui vẻ, giống như rất khó tin.
“Bảo bối, trước tiên chúng ta kết hôn nhé, sau đó lại chúc mừng sinh nhật cho em.” Cố Xước nói.
Quý Chước như đang chìm ngập trong nỗi vui mừng to lớn, nhất thời khó thể hoàn hồn. Đôi mắt y trợn tròn, hơi thở dồn dập, rất đáng yêu, cũng rất mê người. Cố Xước nắm chặt lấy tay y, dịu dàng ngắm nhìn.
Nhìn vẻ mặt của Quý Chước, Cố Xước cảm thấy thời gian bận rộn này của mình hoàn toàn đáng giá.
Rốt cuộc Quý Chước cũng hoàn hồn lại, đột nhiên nhón chân lên hôn một cái lên cằm Cố Xước. Mọi người cũng không nhịn được mà len lén cười.
Tần Thước nhìn biểu hiện của Quý Chước, trong lòng chỉ còn lại một câu nói.
Tên tiểu ác ma này diễn tốt thật, Cố Xước đúng là một thằng ngốc.
Có điều gã lại không khỏi ước ao được như thằng ngốc ấy. Tên ngốc ấy có phúc của kẻ ngốc, có người đồng ý cưng chiều, đồng ý diễn kịch với hắn. Nhìn thì tưởng tên ngốc này đã mang đến cho tiểu ác ma một niềm vui bất ngờ, trên thực tế lại là tiểu ác ma đã mang lại niềm vui bất ngờ cho hắn.
Có người nắm chặt lấy tay Tần Thước. Gã quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt của Diệp Phụng. Trong đôi mắt của anh đang để lộ mấy phần dịu dàng hiếm thấy.
Nhiều người như vậy, Tần Thước không dễ chịu lắm bèn hất tay anh ra. Vừa hất xong, Tần Thước lại không khỏi nghĩ, vừa nãy có phải mình quá tuyệt tình không, liệu có xúc phạm đến lòng tự tôn của Diệp Phụng không? Lòng phục thù của người này rất mạnh, nếu ghi hận lần này thì tối sẽ ra sức dằn vặt gã, gã phải làm sao giờ?
Tần Thước càng nghĩ càng run sợ, bèn thoáng quay đầu lại dùng khóe mắt liếc Diệp Phụng. Chỉ thấy anh đang nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không biểu lộ sự tức giận.
Thời điểm người này vui giận không rõ càng đáng sợ hơn. Tần Thước run rẩy theo bản năng, bèn chìa tay ra túm lấy tay Diệp Phụng.
Diệp Phụng không né tránh.
Tần Thước lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm rồi đặt sự chú ý vào hôn lễ. Diệp Phụng khẽ nở một nụ cười.
Nghi thức hôn lễ vẫn nghìn bài một điệu, thế nhưng với mỗi người mới đều vô cùng quý giá. Khi còn sống, con người ta không chỉ tổ chức lễ cưới một lần, nhưng mỗi lần có thể tiến hành lễ cưới với người mình yêu đều rất may mắn. Cố Xước là một hoa hoa công tử đã từng cà lơ phất phơ, giờ lại gần như thành kính đọc lời thề trao nhẫn, trao cho người mình yêu một ánh nhìn ngập tràn nhu tình.
Đến khi nghi thức kết thúc, các vị khách đều đứng lên vỗ tay. Mẹ Cố và mẹ Quý đứng chung một chỗ, hai người phụ nữ có xuất thân, giáo dục, cảnh ngộ, thậm chí là tính cách đều hoàn toàn khác nhau, giờ đây lại có vẻ mặt hoàn toàn tương tự. Hai mẹ nhìn nhau một cái, nở nụ cười.
Sau lễ cưới, mọi người tiếp tục đến khách sạn chúc mừng sinh nhật cho Quý Chước. Đợi đến khi tất cả đã kết thúc, Cố Xước và Quý Chước đã mệt nhoài lắm rồi, thế mà Cố Xước vẫn cương quyết muốn bế Quý Chước xuống khỏi xe và tiến vào cửa.
Nhà của họ cũng đã được trang trí, trên tường có dán chữ hỉ đỏ thắm, còn có bóng bay hình trái tim nữa, không khí ngập tràn niềm vui.
Cố Xước bế Quý Chước đặt xuống giường, cởi áo khoác và giày của y rồi trùm tay lên bụng Quý Chước, cẩn thận từng ly từng tý một. Ngữ khí của hắn vô cùng đắc ý và tự hào: “Vợ, em là của anh.”
______Hoàn chính văn_____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...