Long Thành Oán FULL


Bạch Ngọc Đường cứ ôm y như vậy, lắng nghe tiếng trái tim của y đập, cảm nhận hơi thở ấm áp, cảm giác hắn là người hạnh phúc nhất thiên hạ này.
Ý nghĩ này xuất hiện khiến hắn giật mình.

Từ bao giờ hắn lại hẹp hòi như vậy? Sao gần đây hắn lại lo được lo mất như nữ tử thế?
Nếu để Triển Chiêu biết, sẽ mất mặt lắm đây.
Triển Chiêu đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Bạch Ngọc Đường, y chỉ biết Bạch Ngọc Đường là người trong nóng ngoài lạnh, khi thì tinh nghịch, lúc lại rất trưởng thành.
Cũng chính bởi điểm này làm Triển Chiêu mê muội.
Có khi, hắn mặt lạnh cười nhạo y mềm lòng nên bị kẻ xấu lợi dụng, nhưng sau đó lại cẩn thận bôi thuốc cho y.

Có khi, trong lúc tuần phố, hắn mặt không biểu cảm mua đủ loại đồ bày trên phố, nhưng đến khi hết việc, hắn sẽ cười hì hì, vui vẻ lấy trái cầu linh lung mình thích ra chơi.

Nhìn thấy đám trẻ đùa vui bên đường, nét mặt lạnh lùng biến thành nụ cười dịu dàng.

Lúc ngồi xổm xuống, xoa đầu đứa trẻ, không biết đã nói gì với đứa trẻ, chỉ thấy đứa trẻ cười thật tươi, nhận lại trái cầu linh lung trên tay hắn, rồi quay lại chơi cùng đám bạn.

Khi đó Triển Chiêu mặc quan phục đỏ thẫm, đứng dưới tường thành phía xa nhìn cảnh tượng này.

Bạch Ngọc Đường như vậy, dịu dàng, vui vẻ, ở trong mặt đám trẻ chính là một đại ca ca cao lớn, đáng tin.
Mà ở trong lòng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường là một người bề ngoài cương quyết, lạnh lùng, trong lòng lại là một người vô cùng yếu ớt, khát khao hơi ấm.
Lần bất ngờ bị phản bội ở Độc Long tác lúc trước chỉ sợ đã gây tổn thương trong lòng hắn, để lại khúc mắc khó tháo bỏ.

Triển Chiêu hi vọng có thể dùng hết sức của mình, hóa giải giúp hắn.

Y chỉ muốn một lần nữa nhìn thấy Cẩm Mao Thử tự do tự tại, tùy ý tiêu sái.
Đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Bạch Ngọc Đường, tình cảm dâng đầy trái tim.
Bạch Ngọc Đường không vui khi bị y vuốt tóc như đứa trẻ, nghiêng đầu tránh đi.


Kéo ngọc bội trên cổ, hai tay cẩn thận sờ chữ khắc trên mặt sau của miếng ngọc bội, cuối cùng lại chẳng thể nổi giận với Triển Chiêu.
Xúc giác chầm chầm phác họa chữ trên đó, miếng treo trước ngực hắn khắc hai chữ Hùng Phi, mà trên miếng ngọc còn lại khắc Trạch Diễm.
Bàn tay ấm áp với những vết chai trùm lên bàn tay đang cầm ngọc bội của hắn, cẩn thận treo miếng ngọc bội khắc chữ Trạch Diễm trở lại bên hông: “Như vậy dù chúng ta đi đâu cũng không tách rời đối phương rồi.”
Hai má Bạch Ngọc Đường ửng đỏ lên, nắm chặt miếng ngọc bội trước ngực, rất lâu sau đó không nói gì, hết sức bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực.
“Mèo thối! Trên người gia đều là ngọc của ngươi.

Ngọc là để cầu bình an.

Ngươi đang rủa ta gặp họa đẫm máu hả?”
Triển Chiêu nghe vậy, nụ cười trên mặt như mặt hồ bị gió thổi qua, gió lặng hồ tĩnh.
“Lần Ngọc Đường thề độc, tuy là nói ra trong lúc xúc động, nhưng làm ta rất sợ hãi.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn vẻ mặt sầu muộn của Triển Chiêu, hắn không biết nên nói gì cho phải.

Mất tự nhiên sờ lên ống tay áo, lại đụng phải thứ gì đó.
“Ổ khóa này tên là khóa Đồng Tâm Như Ý, do tổ tiên ta truyền lại, nói rằng chỉ có người đồng lòng hữu duyên mới có thể mở ra…”
Bàn tay định lấy khóa đồng tâm ra hơi dừng lại, hắn nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn lấy ra, giơ lên trước mặt Triển Chiêu.

“Ừm… Tặng cho ngươi.”
Triển Chiêu nhận khóa đồng, nhìn Bạch Ngọc Đường, sờ lên mặt khóa trơn nhẵn, “Ngọc Đường có ý gì?”
Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt liếc khóa đồng trong tay y, rồi dời tầm mắt nhìn liễu rủ xa xa, “Biết rồi còn hỏi.”
Triển Chiêu cười càng tươi, tay run run mở khóa đồng, lại cẩn thận quan sát sợi dây quấn quanh ổ khóa, bất đắc dĩ nói: “Ngọc Đường, khóa này một mình Triển mỗ không mở được, có thể nhờ ngươi giúp được không.”
Bạch Ngọc Đường quay phắt đầu lại, mắt trừng lớn, định mắng Triển Chiêu được nước làm tới.

Nhưng nhìn khóa đồng trong tay Triển Chiêu, một bên chốt vẫn khóa chặt, bên còn lại vừa rồi đã được hai người hợp sức mở ra.

Sợi dây nhỏ bị hai chốt giữ chặt, nếu giờ cài vào, sợ rằng sẽ càng khó mở ra.


Hơn nữa, trông có vẻ không phải một người có thể mở ra được.
Hắn nghiến răng, cố gắng phớt lờ nét mặt xảo trá của Triển Chiêu, thầm than một tiếng số khổ, nhận lấy ổ khóa trong tay Triển Chiêu, giọng điệu khó chịu nói: “Cúi đầu!”
Triển Chiêu nghe lời cúi đầu, khó khăn lắm mới giữ cho gò má của mình cách lỗ tai Bạch Ngọc Đường chưa tới một tấc.

Bạch Ngọc Đường nâng một đầu dây lên, tròng qua cần cổ Triển Chiêu, ‘cạch’ một tiếng, khóa đồng rơi xuống trước ngực y.
Bạch Ngọc Đường kéo kéo khóa đồng, sau khi xác nhận nó đã khóa chặt, mới cười xấu xa nói: “Lần này ngươi bị ta khóa lại rồi.”
Môi mỏng của Triển Chiêu tiến tới gần, chạm lên vành tai tinh xảo của Bạch Ngọc Đường, nhân lúc còn chuột da mỏng này đang đắc ý, nói khẽ: “Triển mỗ rất cam tâm tình nguyện bị khóa bên cạnh Ngọc Đường.”
Bạch Ngọc Đường vội nhét khóa đồng vào trong cổ áo của Triển Chiêu, lỗ tai đỏ bừng, đẩy Triển Chiêu ra.

Bước chân lảo đảo, đi như chạy.
Triển Chiêu sờ ngực, cong môi cười, cảm nhận khóa đồng chậm rãi được thân nhiệt của mình làm ấm, đuổi theo người nọ chạy không quá nhanh.
Trên đường phố nhộn nhịp, một xanh một trắng cứ thế nắm tay nhau, lúc ẩn lúc hiện.
*
Tần phủ.
Tảng sáng, Tần Quý đã dậy từ sớm, sau khi rửa mặt xong liền bắt tay vào giải quyết những việc trong phủ.
Hôm nay, đại phu nhân lên núi Tần Dương dưỡng bệnh sẽ hồi phủ, lão phu nhân thương yêu đại phu nhân bệnh nặng mới khỏi, sai người bày tiệc đón.

Làm quản gia của Tần phủ, đương nhiên ông phải sắp xếp chu đáo.
Đồ ăn, trà bánh đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ sau giờ ngọ, đại phu nhân về đến, sẽ cho người bưng lên.
Hết bận rộn, Tần Quý mang ghế gỗ ra góc đường đối diện cửa phủ, co chân hút thuốc, thưởng thức ánh mặt trời sau trưa, nhân tiện để ý xem khi nào thì đại phu nhân về đến nơi.
“Lão Tần, đại phu nhân về chưa?”
Lão Tần tắt thuốc lá, dụi đôi mắt vì ngồi dưới ánh mặt trời lâu mà bị hoa, thấy công tử ốm yếu nhà mình đang được nữ tử áo đỏ dìu ra ngoài.
“Có lẽ sắp về đến rồi.

Đại công tử ngồi trong sảnh chờ, thời tiết này vẫn còn bông liễu bay trong không khí, nên cẩn thận, tránh để lên cơn hen.”
Công tử áo xanh nâng ống tay áo che miệng, sắc mặt tái nhợt, nở nụ cười xa cách: “Cũng được… Anh Anh, chúng ta đi vào chờ Ngưng Bích.”

Đàm Anh vung ống tay áo, phủi bông liễu quanh quẩn bay đi, rồi phủi bông liễu bám trên vai áo Tần Tranh, mới chậm rãi dìu hắn vào trong nhà: “Thời tiết này chàng đừng đi ra ngoài nữa.

Chàng khó chịu, thiếp nhìn cũng đau lòng.”
Lão Tần ngước đầu, nheo mắt nhìn mặt trời chói mắt, lại nhìn ba con chim sẻ đang tranh nhau thức ăn trên cành liễu phía xa.
Trên bữa tiệc này, lão phu nhân vô cùng quan tâm đến Ngưng Bích và Tần Tử Câm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai nàng.

Ngưng Bích vẫn cười dịu dàng nói việc nhà với lão phu nhân, Tần Tử Câm lại chỉ lặng lẽ ăn, không nói một câu.

Rõ ràng hai gương mặt giống nhau, tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Đàm Anh cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Tranh, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn, không châm chọc Ngưng Bích và Tần Tử Câm như thường ngày.

Nói tóm lại, bữa ăn này cực kỳ bình yên, bình yên đến bất thường.
“Tranh nhi, con và Triển đại nhân, Bạch đại nhân là bạn bè hả?”
Tần Tranh đang chậm rãi uống canh gà hầm sâm Đàm Anh lấy cho mình, nghe Tần lão phu nhân hỏi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc, “Cũng không tính là bạn bè, chỉ gặp nhau vài lần.”
“Vậy sao? Mấy ngày nữa là sinh thần của ta, con có thể mời hai vị đại nhân tới phủ chơi không?”
Lúc Tần lão phu nhân nói lời này, tay vẫn cầm khăn lau miệng, giọng điệu tự nhiên như thể đang nói việc cỏn con trong nhà.
Tần Tranh cúi đầu, suy tư hồi lầu.

Mấy ngày nay bên ngoài đồn đại vài lời không hay về Tần phủ.

Tần Tử Câm trúng độc thổ huyết, tỳ nữ sợ tội tự sát… Những chuyện này lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
“Vâng, con sẽ hết sức.”
*
“Tối nay không đến chỗ muội muội sao?” Ngưng Bích ngồi trước bàn, cầm bút lông chấm mực, không biết viết gì xuống giấy.
Tần Tranh ngồi xuống bàn tròn trước giường, chậm rãi cởi áo choàng trắng ra, treo lên giá, mắt như lơ đãng lướt qua hai bình sứ trên bàn trang điểm của Ngưng Bích.
“Nàng bệnh nặng mới khỏi, ta không nỡ để nàng một mình, sợ nàng thấy buồn nên tới đây trò chuyện với nàng.”
Chiếc bút lông trên tay Ngưng Bích đột nhiên khựng lại, làm một giọt mực nhỏ xuống giấy: “Chàng vẫn luôn quan tâm đến người khác như vậy, tựa như ba năm trước đây, không hề thay đổi.”
Tần Tranh chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhẹ gẩy dây đàn ngọc đặt dưới khung cửa, trước mắt như hiện ra bóng dáng giai nhân nhảy múa giữa rừng đào, “Ba năm, sao nàng còn nhìn không ra? Con người luôn thay đổi, huống chi đã ba năm.”
Ngưng Bích nhíu mày, nhưng bút không hề ngừng.
“Ba năm trước, chàng đã nói sẽ lấy thiếp, như vậy là đủ rồi.” Ánh mắt nàng đột nhiên ngưng lại, như có như không nhìn cửa phòng hơi hé mở.
“Một năm trước, lúc chàng lấy Đàm Anh, thiếp đã từng nói, thiếp sẽ đợi, đợi cho đến khi chàng không xem thiếp và Đàm Anh là người thay thế của nàng ta nữa, đợi cho chàng toàn tâm toàn ý yêu thiếp.”
Ngưng Bích đặt bút xuống, thổi khô mực.


Ánh mắt hờ hững cuối cùng cũng chuyển sang nhìn công tử thanh y đang đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn mặt trời đang ngả dần về hướng tây: “Nhưng mà… thiếp đợi được sao?”
Tần Tranh không nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Hắn chậm rãi xoay người, nhìn gương mặt giống hệt gương mặt trong trí nhớ của Ngưng Bích, thở dài: “Ta… xin lỗi.”
Ngưng Bích bật cười khẽ, nàng cố gắng nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể hiểu nổi hắn, bây giờ cũng không cần hiểu nữa rồi.

“Thiếp đã nói với Chu Sa rồi, Tử Câm sẽ thay chàng đi mời hai người kia.

Chàng ở nhà dưỡng bệnh cho tốt là được.”
Tầm mắt Tần Tranh chuyển qua mặt bàn Ngưng Bích đang nhẹ vuốt ve, trên tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh chỉ viết một đoạn thơ ít ỏi mấy chữ:
Biển lau tươi tốt,
Sương phủ khắp nơi.
Người đang nói ấy,
Cách vời một phương.

(*)
“Nàng… Sao vẫn cố chấp như vậy?”
“Bởi vì chàng là phu quân của thiếp.

Người của phái Tuyết Sơn đã dùng Ngọc Long Tuyết Sơn mà thề, đời này sẽ không phụ người mình đã chọn.”
*
Tiểu Ly nhìn Tần Tử Câm đứng ở cửa Bắc sương thật lâu không nhúc nhích, không đành lòng đi tới kéo ống tay áo của nàng: “Tiểu thư…”
Con ngươi ảm đạm của Tần Tử Câm khẽ chuyển, nhìn bóng dáng một thanh một lam hòa vào nhau ở khung cửa sổ phía trước, còn cả bóng người màu đỏ cô đơn đứng trước cửa phòng, khẽ thở dài.

Rồi chợt nhớ tới hai người nọ, một người lúc nào cũng cười phóng khoáng tùy ý, lúc yêu lại lo được lo mất, người còn lại dịu dàng ẩn nhẫn, khi yêu là lặng lẽ hiến dâng.

Hai người họ liệu có thể tu thành chính không? Kết cục của bọn họ rồi sẽ thế nào?
“Ngày mai quay lại hỏi đại tẩu thiệp mời sau vậy…”
Dứt lời, nàng nhấc chân váy, chậm rãi ra khỏi khu vườn hoa vương đầy đất, điêu tàn tịch mịch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui