Đường Điền Viên, thủ đô.
Diệp Phàm cùng Diệp Nguyệt dở khóc dở cười nhìn Diệp Long nhếch nhác bẩn thỉu từ thùng rác trèo ra ngoài, ai mà dám tin một người từng một thời là tiểu bá vương lại có thể có thể trốn trong thùng rác.
“Đi tắm trước đi!"
Diệp Nguyệt che mũi, ghét bỏ xua tay.
Diệp Long mặt liền đỏ ửng, mềm mỏng đáp:”Chị, em thực sự không còn cách nào khác, bọn họ truy đuổi quá gắt gao, nơi có thể trốn em đều thử qua rồi.”
“Vậy nhưng em cũng không thể trốn trong thùng rác được.” Diệp Nguyệt không hài lòng nói.
Diệp Long cười mỉa, ánh mắt lại đặt trên người Diệp Phàm, đôi mắt vô thức né tránh.
“Giải quyết vấn đề vệ sinh của cậu trước đi.” Diệp Phàm bình đạm nói, sau đó dẫn đường đi về phía trước, thực tế đối với Diệp Long, sâu bên trong nội tâm Diệp Phàm cũng không có quá nhiều chán ghét.
Tùy ý tìm một khách sạn, vừa tiến vào gian phòng, Diệp Long liền bị Diệp Nguyệt đuổi đi tắm.
Nửa giờ sau.
Thoáng chốc một Diệp Long mới bước ra từ nhà vệ sinh, chỉ là trên mặt vẫn không nén nổi sự mệt mỏi
“Nói đi.” Trước khi Diệp Nguyệt mở miệng, Diệp Phàm đã đặt ra câu hỏi.
Vành mắt Diệp Long nhất thời đỏ hồng, trầm giọng nói: "Là Thường Kình Thiên giết chết bố em, mẹ em... Mẹ em...”
Diệp Long nắm chặt đôi tay, nước mắt tuôn rơi cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt răng nói ra: ”Bà ấy lại có thể không quan tâm, còn nói chết cũng tốt! Bà ấy……bà ấy……thật sự……Bố, bố vẫn luôn nghe theo lời bà ta, không lẽ bà ta một chút tình cảm cũng không có sao?”
Lời nói cuối cùng, Diệp Long gần như gào lên.
Diệp Nguyệt thân thể khẽ run, vội vàng bước tới bên cạnh Diệp Long nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta.
Người giết chết bố của mình lại chính là bác ruột, mà mẹ của mình, lại không hề quan tâm.
Một bên là bố, một bên là mẹ, có thể tưởng tưởng được sâu trong nội tâm Diệp Long bị giày vò như thế nào.
“Chỉ có nhiêu đây?” Diệp Phàm trầm giọng hỏi, nếu chỉ có như vậy, anh thực sự thất vọng.
“Anh!” Diệp Nguyệt bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Phàm, đã là lúc nào rồi, làm sao còn có thể tra hỏi Diệp Long.
Diệp Long lại ngăn cản Diệp Nguyệt, sau đó nói với Diệp Phàm: "Anh……em biết mình không xứng gọi anh là anh, nhưng anh chính là anh của em, ai cũng không thể thay đổi điều này.”
“Không.” Diệp Phàm lắc đầu: "Tôi không phải anh của cậu, cậu cũng không phải em trai của tôi, cha của cậu Diệp Thiên Nhân cũng không phải con trai ruột của ông nội, vì vậy khách quan mà nói, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào.”
Diệp Long nghe vậy không dám tin nhìn Diệp Phàm, trong đầu ong ong một tiếng nổ, trong mắt lại lóe lên một tia dị sắc.
“Nói cho tôi tất cả những gì cậu biết, sau đó tôi sẽ sắp xếp cho cậu một cuộc sống an toàn sau này, cậu nên biết rằng tôi có năng lực này!” Diệp Phàm lấy ra tờ séc của mình.
Diệp Long còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Nguyệt lại cực kì lo lắng, tức giận lườm Diệp Phàm, “Anh, Tiểu Long chỉ là một đứa trẻ, anh đừng đay nghiến cậu ấy như vậy.”
“Đay nghiến?” Diệp Phàm cười lạnh: “Bằng tuổi cậu ta bây giờ, anh đã một mình liều mạng làm việc ở bên ngoài, phải rồi, tất cả những điều này đều là nhờ ơn người mẹ tốt của cậu ta ban cho.”
Diệp Nguyệt nhất thời không thốt nên lời, cô thực sự không biết phải nói gì mới tốt.
Trên thực tế, giữa Diệp Phàm và Diệp Long thực sự không có bất kì tình cảm gì.
Cô không thể dùng tiêu chuẩn của bản thân để đòi hỏi Diệp Phàm, ví như lúc đầu Diệp Phàm bị đuổi đi, cô đã thử mọi cách, nhưng không có đi tìm Diệp Long để Diệp Long giúp Diệp Phàm, làm thay đổi chủ ý của mẹ mình.
“Thường Kình Thiên muốn biết được bí mật của ông nội từ miệng bố, song bố không hề nói ra, sau đó bố vạch trần bí mật Thường Kình Thiên cũng chỉ là phận tôi tớ, ông ta liền giết chết bố em.”
Diệp Long nhanh chóng nói ra, đồng thời trong mắt xẹt qua thần sắc không tự nhiên.
Diệp Thiên Nhân đã chết gần một tuần, đau thương đã sớm qua đi, đồng thời Diệp Thiên Nhân không phải là con trai ruột của ông nội, cậu ta trong lòng cũng biết rõ, trên thực tế là muốn dựa vào điều này mà đạt được sự ủng hộ của Diệp Phàm.
Rốt cuộc người mà cậu ta có thể dựa vào bây giờ cũng chỉ còn lại Diệp Phàm- người anh trên danh nghĩa này.
“Bí mật? Tôi tớ?”
Lời nói của Diệp Long khiến lông mày Diệp Phàm cau lại, bây giờ anh nghe thấy hai từ "bí mật" này đã cảm thấy đau đầu, càng đừng nói đến còn liên quan tới tôi tớ.
Lão gia cũng đã từng nói ông và lão Quan chủ đều là tôi tớ.
“Anh?”
Diệp Long căng thẳng nhìn hướng Diệp Phàm, sợ rằng Diệp Phàm không hài lòng với tin tức mà cậu ta vừa nói ra.
Diệp Phàm nghe vậy liền thoát khỏi mạch suy nghĩ của bản thân, nhìn Diệp Long rụt rè trước mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu hiện giờ có hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, tôi cho cậu một số tiền, xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của cậu, vô ưu vô lo mà sống tiếp cuộc đời này.”
“Không.” Diệp Long kiên định lắc đầu, tiền - thứ này cậu xem như nhìn thấu rồi, vào thời điểm quan trọng, tiền thực sự không thể làm được gì. Lúc trước cậu ta cũng đã từng có tiền, nhưng căn bản không dám dùng, chỉ có thể run lẩy bẩy trốn trong thùng rác.
Cậu muốn nắm quyền kiểm soát số mệnh của mình!
Trong lòng Diệp Long điên cuồng gào thét.
“Ừ?” Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, Diệp Long có thể lưu loát dứt khoát từ chối sự lựa chọn thứ nhất, ngược lại khiến anh mở rộng tầm mắt.
"Nếu đã như vậy, vậy tôi sắp xếp cho cậu một thân phận khác, tự mình vào trong quân đội rèn luyện, tất cả mọi tài nguyên tôi sẽ cung cấp cho cậu thứ tốt nhất, nhưng cậu chỉ có thời gian một năm chứng minh giá trị của bản thân."
Ý tại lời nói, nếu trong thời gian một năm vẫn chưa thể hiện giá trị của bản thân, vậy liền ngoan ngoãn lựa chọn điều thứ nhất.
Nếu có người biết Diệp Phàm có thể đưa ra lời hứa như vậy, nhất định sẽ ngưỡng mộ đến chết, phải biết rằng với tài nguyên Diệp Phàm đang nắm trong tay hiện tại, chỉ cần không phải là người quá ngu ngốc, đạt được thực lực liền dễ như trở bàn tay.
Diệp Long nghe vậy trầm mặc, trong mắt có một loại mất mát không thể khống chế, điều cậu ta muốn là được ở bên cạnh Diệp Phàm.
Cậu ta có thể nhìn ra, bất luận cha mẹ mình hay Thường gia với thế lực hùng mạnh, trên thực tế cũng không thể làm gì người anh vừa mới thành niên này được.
“Sợ rồi?” Nhìn Diệp Long trầm mặc, Diệp Phàm lãnh đạm nói.
Diệp Long lắc đầu: “Mặc dù không phải là lựa chọn mà em muốn, nhưng em sẽ nhận thử thách này!"
“Em làm được không?”
Diệp Nguyệt vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng hỏi, trong ký ức của cô Diệp Long không phải là dạng người kiên cường rắn rỏi gì.
Khuôn mặt vốn tràn ngập kiên định của Diệp Long nghe vậy liền có chút ngượng ngùng nói:
"Chị, chị đừng coi thường em như vậy.”
“Cắt!” Diệp Nguyệt lườm một cái, nhưng vẫn nói: "Vậy thì chị sẽ chống mắt lên xem!"
Nếu đã quyết định rồi, Diệp Phàm cũng không dây dưa nữa, trực tiếp liên hệ Đường Kiến Thụy dẫn Diệp Long đi.
Trong khoảng thời gian tới, Diệp Long sẽ phải đối mặt với địa ngục trần gian, thậm chí còn tồi tệ hơn địa ngục, bởi cậu ta không có nền tảng nào cả.
Chỉ cần cậu ta vượt qua ải này, điều chờ đợi cậu ta sẽ là phá kén trùng sinh.
Nhìn Diệp Long được Đường Kiến Thụy dẫn đi, biểu cảm Diệp Nguyệt thay đổi liên tục, lại nghĩ tới một chút chuyện đã xảy ra trước đây, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Diệp Phàm lại không chú ý tới biểu cảm của Diệp Nguyệt, mà trong lòng đang tính toán vài chuyện, tin tức Đường Kiến Thụy mang đến, Thường gia, đã bắt đầu tháo chạy rồi.
Điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ là là, dường như…Thường Kình Thiên từ đầu vẫn luôn không báo cho Thường Nguyệt Nga.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...