Long Thần Tại Đô

“ Uy hiếp mày?”

Diệp Phàm đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “ Mày xứng à?”

Rầm!

Kẻ áo đen đột nhiên lùi một bước, sợ hãi nhìn Diệp Phàm, ngay sau đó cảm giác phẫn nộ nổi lên đến đầu, không nghĩ ngợi rút khẩu súng ở thắt lưng hướng về trán Diệp Phàm, hung dữ nói: “Mày muốn chết hả?”

“ Tao muốn chết?” Ánh mặt Diệp Phàm bình tĩnh, giống như người đang bị nọng súng chĩa vào uy hiếp đến tính mạng căn bản không phải là anh ấy vậy: “Có giỏi thì mày bóp cò đi, tao cũng muốn thử xem, rốt cuộc là tao chết hay … mày chết đây!”

Mặt nạ của kẻ áo đen xuất hiện những giọt mồ hôi rõ ràng, bàn tay cầm súng đang khẽ run lên.

“Mày nghĩ tao không dám à!” Kẻ áo đen nói với giọng run run, nội tâm hắn ta không hề bĩnh tĩnh, cũng không biểu hiện được sự kiên quyết như thế.

Diệp Phàm cười thoải mái, bước về phía trước một bước nhỏ: “Không tin mày cứ thử đi.”

Đồ Doanh Doanh đứng một bên vô cùng hoảng loạn, cũng may sức khỏe cô tốt, không thì tối hôm nay năm lần bảy lượt gặp phải chuyện không may như vậy, sớm đã không chịu được kích động mà ngất đi rồi.

Kẻ áo đen nghiến răng đến phát ra âm thanh, ánh mắt dần dần trở nên kiên định hơn, tay cầm súng cũng dần ổn định, nói từng câu từng chữ: “Đừng tự tìm cái chết!”

“Thế à?“ Diệp Phàm lần nữa bước lên!

“Bắn đi!”

Kẻ áo đen đột nhiên hét lớn lên một cách bất ngờ, đồng thời bóp cò khẩu súng trong tay.

Sắc mặt Đồ Doanh Doanh đột nhiên trắng bệch, cả người như ngây đi, sao đột nhiên lại như vậy?


Nhưng động tác của Diệp Phàm còn nhanh hơn cả âm thanh của kẻ áo đen, đúng lúc hắn ta mở miệng nhưng vẫn chưa kịp nói thành lời, ngón tay trái của anh đã kẹp vào nòng súng, còn tay phải nắm thành quyền đập thật mạnh vào ngực của kẻ áo đen.

Xì xì!

Pằng!

Diệp Phàm nổ súng về phía bên trái, trong không trung đột nhiên hiện lên một tia sáng, sau đó hai viên đạn đâm vào nhau rồi rơi xuống. Cũng vào lúc đó, từ trên xác của người mặc áo đen phát ra hai tiếng phù phù, dòng máu nóng phun vào khuôn mặt của Đồ Doanh Doanh.

Pằng pằng pằng!

“ Đi!”

Vứt xác của kẻ áo đen xuống, cánh tay phải dính đầy máu của Diệp Phàm ôm Đồ Doanh Doanh vào lòng, hai chân dùng sức, hai người liền bay lên.

Phù phù!

Chính vào lúc Diệp Phàm nhảy lên, viên đạn ở chỗ vừa đứng bay qua.

Tay trái cầm súng trong không trung của Diệp Phàm bắn hết tất cả những viên đạn ra, những kẻ áo đen ở bốn phía đều trúng đạn ngã xuống, không một viên đạn nào bị bắn lệch.

“ Xoay!”

Vứt bỏ khẩu súng đã hết đạn, Diệp Phàm dùng lực của thắt lưng, cả người di chuyển sang ngang mười cm.

“Khốn khiếp!”

“Sao có thể như vậy chứ!”

“Đáng chết!”

Mấy tên bắn tỉa ngắm bắn Diệp Phàm từ xa lần lượt mắng mỏ, Diệp Phàm đang nhảy lên trong không trung giống như một tấm bia sống, nhưng bọn họ làm thế nào cũng không ngờ được Diệp Phàm lại có thể làm trái được quy luật di chuyển thăng bẳng trong tự nhiên, làm những viên đạn của bọn chúng toàn bộ bắn vào khoảng không hết.

Pằng!

Đợi đến khi mấy tên bắn tỉa ngắm bắn lại, Diệp Phàm đã rời khỏi tầm mắt bắn tỉa của bọn chúng rồi.

“Đáng chết!”

Lại một trận mắng mỏ nữa.

Không nhắc đến việc mấy tên bắn tỉa vừa mắng vừa tìm một nơi mới để bắn tỉa, tên áo đen bị Diệp Phàm đánh ngất trước đó giờ mới hoàn hồn lại, dưới sự lớn tiếng chỉ huy của một người, bọn chúng đâu vào đấy bao vây lại những vị trí mà Diệp Phàm nấp.

“Liệu chúng ta có chết không?”

Đồ Doanh Doanh, người luôn được Diệp Phàm bảo vệ trong lòng khẽ lên tiếng hỏi, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ bình thản, có một câu nói rất hay, sợ hãi đến cực điểm, còn lại cũng chỉ là bình tĩnh.

Hơn nữa… Đồ Doanh Doanh chỉ cảm thấy ở trong lòng Diệp Phàm rất ấm áp, trải qua mưa bom bão đạn, đối với cô ấy mà nói chẳng qua cũng chỉ giống như là tránh cơn mưa bão vậy.

“Sẽ không đâu.”


Diệp Phàm trả lời chắc chắn, vừa nghiêng tai nghe động tĩnh xung quanh, vừa kiểm tra thật nhanh khẩu súng trong tay.

Súng được cải tạo lại, lượng đạn đựng vào được nhiều hơn, đầy bốn mươi viên, lắp thêm cả máy giảm âm và kính ngắm tỉa,…

Đúng là một khẩu súng tốt.

Nếu bây giờ anh chỉ có một mình, dù là ít nhất bốn tên bắn tỉa đang ngắm tỉa, Diệp Phàm cũng dám xông ra giết, hơn nữa có thể rút lui an toàn, diệt hết đối phương cũng không phải là không thể.

Nhưng bây giờ còn có cả Đồ Doanh Doanh.

“ Cái này có dùng được không?”

Vào lúc Diệp Phàm đang suy nghĩ đối sách, Đồ Doanh Doanh đột nhiên đưa đến một viên bóng trong cứng cứng, Diệp Phàm cầm xem, khóe miệng nở nụ cười.

“Có dùng được không?” Đồ Doanh Doanh rụt rè hỏi, cô ấy muốn chứng minh giá trị của bản thân, cũng có thể nói vừa nãy lúc Diệp Phàm nhặt súng ma xui quỷ khiến.

“Cô đã giúp một việc lớn đấy.” Diệp Phàm vỗ vỗ đầu Đồ Doanh Doanh, lau đi vết máu tươi trên mặt cô, cười nói: “Lát nữa ôm chặt lấy tôi, đừng có bỏ tay ra, biết chưa?”

“Tôi biết rồi”. Đồ Doanh Doanh nghiêm túc gật đầu, dường như để chứng minh lời nói của bản thân, hay tay ôm chặt lấy cổ của Diệp Phàm, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng anh.

Mặc dù nói vẻ bề ngoài của Đồ Doanh Doanh vẫn ở độ tuổi mười ba mười bốn, nhưng thân hình lại phát triển chẳng kém gì nhiều ngôi sao, ôm chặt vào nhau như thế này, trên mặt Diệp Phàm bỗng hiện lên chút ngại ngùng, nhưng rất nhanh Diệp Phàm đã thu lại tâm tư, ngoài kia vẫn còn nhiều mối nguy hiểm chết người.

“ Đếm mấy tên bắn tỉa, bây giờ vẫn còn ba mươi mốt người.”

Năng lực tính toán và nghe ngóng vô cùng tốt, Diệp Phàm dễ dàng tính được mình phải đối mặt với bao nhiêu tên địch, rõ ràng thấy được trước đó đám áo đen giấu đi một phần lực lượng của bọn chúng, tổng số người căn bản không phải là sáu mươi người, ít nhất cũng phải là bảy mươi.

Diệp Phàm bắt buộc phải nhanh chóng xử lý mấy tên địch trước mắt, nếu không đợi đến khi người ở sơn cốc xuất hiện, cục diện mà anh phải đối mặt càng khó khăn hơn.

“Chúng ta phải bắt đầu rồi!”

Trong lòng thầm tính toán, cùng lúc Diệp Phàm nói với Đồ Doanh Doanh, viên đạn chấn động mà Đồ Doanh Doanh nhặt được Diệp Phàm ném cao lên.

Ầm!


Đạn chấn động nổ vang trong không trung.

Vù… Diệp Phàm đột nhiên thoát ra, súng trong tay biến thành tử thần, mỗi viên đạn đều ngoan ngoãn tìm đến ấn đường của từng người mà xuyên qua.

Tiếng súng cũng chỉ liên tục trong 5 giây, Diệp Phàm ôm lấy Đồ Doanh Doanh chạy hơn 20 mét vào nơi ẩn náu được chọn từ sớm, lúc này đám áo đen bị Diệp Phàm giết mới từng người một ngã xuống.

“Khốn khiếp!”

“Hắn đi đâu mất rồi?”

“Mau gọi tiếp viện!”

“Hắn ta có còn là người không chứ?”

Những người mặc áo đen bị thương la liệt bò trườn, mà kênh truyền thông tin của bọn chúng cũng bị hỏng, tiếng la hét sợ hãi không ngừng vang lên.

Tính ta thì chúng cũng là tinh nhuệ được trọn trong vô số người, tự tin dù có gặp phải một quân đội quy mổ nhỏ cũng có thể đánh ngang sức ngang tài, nhưng thế lực mạnh mẽ như vậy lại chỉ là một đám gà con trước mặt Diệp Phàm.

Đây thật sự là sức mạnh thật sự của Thần Long sao?

Mỗi tên bắn tỉa đang không ngừng tìm kiếm Diệp Phàm ở nơi xa, khắp mặt đều là mồ hôi, không có một ai dám thả lòng.

Cướp súng trong tay đám người bắn tỉa, đạn không hề lệch mục tiêu, năng lực tính toán mạnh mẽ… không thể nói rõ được uy danh của Diệp Phàm từ đâu mà đến.

Hậu quả của việc thả lòng chỉ có một.

Chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui