Diệp Phàm trừng mắt nhìn Đường Kiến Thụy. Đường Kiến Thụy đối mặt với anh ta cũng không yếu thế chút nào, nhưng chung quy cũng hơi chột dạ.
Một lúc lâu sau, Diệp Phàm mới chậm rãi lên tiếng: "Anh nói rõ ràng đi."
Lúc này, Đường Kiến Thụy mới cảm thấy nhẹ nhõm, liền tranh thủ nói rõ đầu đuôi câu chuyện.
Khoảng nửa tháng trước, bộ khoa học kỹ thuật Hoa Hạ nhận được một cú điện thoại bí ẩn. Sau nhiều lần trắc trở, họ mới biết cú điện thoại này được gọi đến từ một phòng nghiên cứu cao cấp ở Mỹ.
Sau khi điều tra, họ phát hiện phòng nghiên cứu này giam giữ một cô gái tên là Đồ Doanh Doanh.
Một cô gái trẻ mười tám tuổi.
Sau đó, theo tài liệu cặn kẽ hơn truyền đến, Đồ Doanh Doanh là một thiên tài, thiên tài phương diện vật lý học. Cô từng công bố rất nhiều luận văn ở trong nước cũng như quốc tế, 90% số bài trong đó đều liên quan đến chuyển hóa quang điện.
Trong luận văn, cô ta đưa ra một ý tưởng. Đó là sử dụng vật liệu kiểu mới để chế tạo ra pin năng lượng mặt trời có thể chuyển đổi quang năng với công suất lớn.
Theo lý thuyết, một khi nghiên cứu này thành công, công suất chuyển đổi có thể đạt tới mức gấp mười lần pin mặt trời tiên tiến nhất hiện nay. Điều nay mang ý nghĩa, chỉ cần số lượng sản phẩm đủ, là có thể thỏa mãn nhu cầu sử dụng điện trên toàn lãnh thổ Hoa Hạ. Hơn nữa, giá tiền điện sẽ giảm xuống 70 lần.
Kỹ thuật như vậy đủ để thay đổi toàn bộ kết cấu nguồn năng lượng hiện nay. Đối với Trung Quốc, nó càng quan trọng hơn. Kỹ thuật này ra đời cũng giống như Hoa Hạ mọc thêm một đôi cánh vậy.
Quốc gia cũng đã sớm chú ý tới Đồ Doanh Doanh rồi.
Sau khi thi đại học, Đồ Doanh Doanh đã bắt đầu tiến hành thí nghiệm, nhưng vẫn luôn kẹt ở vấn đề kỹ thuật mấu chốt.
Đúng lúc này, phòng nghiên cứu cao cấp ở Mỹ này gửi lời mời giao lưu kỹ thuật với cô. Vì muốn đột phá, Đồ Doanh Doanh đồng ý lời mời của đối phương.
Nhưng Đồ Doanh Doanh lại một đi không trở về.
Cuộc gọi bí ẩn chỉ truyền đến tin tức về nghiên cứu của Đồ Doanh Doanh đã có đột phá. Chỉ cần có tài liệu thích hợp, sản phẩm lập tức được đưa vào sử dụng.
Sau khi Bộ Khoa học kỹ thuật biết chuyện, họ đã vận dụng nguồn lực rất lớn mới cứu được Đồ Doanh Doanh từ Mỹ về.
Sau đó, tổ chức Cự Giải xuất hiện.
"Ngay từ đầu, do chúng ta không biết còn có cô gái Đồ Doanh Doanh này, nên trong lần hành động đầu tiên của tổ chức Cự Giải, Đồ Doanh Doanh mới lỡ chuyến bay." Đường Kiến Thụy cười khổ.
Trong vụ này, có rất nhiều sự trùng hợp.
Lúc đợi máy bay, Đồ Doanh Doanh bị đau bụng nên không thể đăng ký được. Ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết mình đã thoát khỏi một kiếp nạn.
Lần thứ hai là vụ mai phục ở sân bay. Sở Thanh Nhã ngồi cùng chuyến bay với Đồ Doanh Doanh.
Sau khi sự kiện đáng sợ ở sân bay diễn ra, lúc ban ngành điều tra sắp xếp lại tất cả tài liệu một cách kỹ lưỡng, họ mới phát hiện điểm trùng hợp trong đó.
"Không đúng."
Diệp Phàm lắc đầu. "Trong lần hành động đầu tiên, có thể hiểu được lý do Đồ Doanh Doanh ngẫu nhiên lỡ chuyến bay. Nhưng trong lần thứ hai, lúc đó máy bay còn chưa hạ cánh, chỉ cần bọn họ hành động sớm hơn, bằng một phát súng là có thể giết chết Đồ Doanh Doanh rồi."
"Đương nhiên chúng tôi cũng đã nghĩ về chuyện này."
Đường Kiến Thụy khẽ gật đầu, sau đó nói: "Đồ Doanh Doanh đã nói rõ, mặc dù phòng nghiên cứu cao cấp bên Mỹ biết cô ấy đã có bước đột phá về mặt kỹ thuật, nhưng cũng không biết chi tiết cụ thể. Vậy nên chắc hẳn họ muốn lấy được tài liệu cụ thể từ miệng cô ấy."
Nói xong, Đường Kiến Thụy nêu một loạt ví dụ chứng minh mình nói không sai.
Ví dụ như tin tức truyền đến từ Mỹ, có một số thành viên tổ chức Cự Giải nhận ủy thác từ Mỹ, nhưng không rõ tung tích của họ nữa. Chỉ nghe nhiệm vụ chúng nhận có liên quan gì đó tới Đồ Doanh Doanh.
Ví dụ như vụ trên máy bay, sau khi máy bay thoát nạn thành công, khi rà soát lại ngẫu nhiên, người ta phát hiện có hai hành khách bình thường đã biến mất. Hiện đã xác minh được họ là những người chuẩn bị thẩm vấn lúc đó, và họ đã phản bội rồi chạy trốn đến Mỹ.
Lại ví dụ như, sau sự kiện đáng sợ ở sân bay, cũng là thời điểm hai ngày trước, nhân viên cảnh sát thủ đô phá được một vụ án buôn lậu vũ khí lớn. Căn cứ vào lời khai của những kẻ bị bắt, đã từng có một nhóm bảy người mua một lượng vũ khí đạn dược lớn ở chỗ chúng. Nhóm người này cũng từng xuất hiện ở một sân bay khác ở thủ đô.
Dựa theo kế hoạch khẩn cấp của sân bay thủ đô, khi chuyến bay của Đồ Doanh Doanh và Sở Thanh Nhã xảy ra tình huống khẩn cấp, lẽ ra họ phải được hạ cánh ở một sân bay khác. Nhưng tình huống khi đó quá nguy cấp, nên để đảm bảo tình huống an toàn tuyệt đối, họ mới quyết định đáp xuống sân bay có biện pháp an ninh mạnh hơn.
Nếu như hạ cánh xuống một sân bay khác, sân bay có biện pháp an ninh yếu hơn nhiều, căn bản không ngăn cản được bọn khủng bố võ trang đầy đủ, khả năng cao Đồ Doanh Doanh sẽ rơi vào tay bọn chúng.
"Anh không thấy có quá nhiều điểm trùng hợp à?" Diệp Phàm cau mày.
Anh không tin chuyện trùng hợp bao giờ, đặc biệt là tình huống như này. Quá nhiều trùng hợp, vậy thì không phải là trùng hợp, mà là có ai đó cố ý tạo ra loại trùng hợp này, để mọi người coi nó chỉ là trùng hợp thôi.
"Nhưng chúng ta không thể phớt lờ." Đường Kiến Thụy cười khổ.
Bất kể những việc này có phải trùng hợp hay không, nhưng chỉ cần có một chút khả năng thôi, bọn họ sẽ không thể xem nhẹ. Huống chi, đại học Thủ đô là trường học tốt nhất ở Hoa Hạ, mỗi học sinh trường này đều là rường cột nước nhà tương lai. Vì thế, chắc chắn bọn họ phải đảm bảo chuyện khủng bố tấn công sẽ không diễn ra ở đại học Thủ đô nữa.
"Vậy chúng ta giả thiết là bây giờ các anh đã tìm được mục tiêu chân chính của bọn chúng rồi. Vậy thì chỉ cần phòng ngự là được. Hoặc tìm hiểu ngọn nguồn, bắt lấy kẻ đứng sau vụ này. Chứ tìm tôi thì làm được gì." Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Đối mặt vấn đề, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, quả quyết hành động, đây mới là quá trình bình thường.
Gửi gắm toàn bộ hy vọng lên một người thì khác gì phạm tội đâu. Đây cũng là không tôn trọng mọi người.
Đường Kiến Thụy yên lặng. Vài giây sau, anh ta cười khổ: "Phàm Tử, cậu tưởng chúng tôi có thể phòng ngừa tất cả mọi chuyện diễn ra chắc? Cho dù bây giờ chúng tôi biết mục tiêu của đối phương là Đồ Doanh Doanh, chúng tôi vẫn không thể để Đồ Doanh Doanh bại lộ dưới nguy hiểm được."
Diệp Phàm nhíu mày: "Tại sao?"
"Gián điệp."
Nghe xong hai chữ này, Diệp Phàm cũng im lặng.
Diệp Phàm hiểu rõ hai chữ này nghĩa là gì nhất. Đội lính đánh thuê Thần Long xưa kia không phải chưa từng thất bại lần nào. Lòng người khó đoán, mối nguy hại của gián điệp, khó có thể diễn tả bằng lời.
Nhưng trong lòng ai cũng đều hiểu, mỗi lần có chuyện gián điệp, đều sẽ xảy ra tổn thất lớn khó mà chịu đựng nổi.
"Người nội bộ của chúng ta đã xảy ra vấn đề. Tin tình báo về Đồ Doanh Doanh đang liên tục bị truyền ra ngoài, mà đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được bất kỳ dấu vết nào để lại, không thể bắt được kẻ đó." Đường Kiến Thụy cay đắng nói: "Thực ra, đến bây giờ, tin tức về Đồ Oánh Oánh cũng chỉ có Trung tướng Lộ, tôi và cậu biết đến thôi, ngoài ra người khác đều không biết gì cả."
Ý của anh ta rất rõ ràng.
Hiện giờ, tổ chức Cự Giải vẫn chưa biết mục đích của chúng đã bị phát hiện.
Chỉ khi nào bọn họ sử dụng đám người nội bộ của Đường Kiến Thụy, gián điệp chắc chắn sẽ biết. Tin tức mà bị truyền đi, thì bằng khả năng của tổ chức Cự Giải, bọn chúng sẽ dễ dàng nhận ra mục đích của chúng đã bị bại lộ.
Vậy thì... bọn chúng sẽ phải thay đổi kế hoạch của mình.
Gì mà tìm hiểu ngọn nguồn, gì mà một mẻ hốt gọn, tất cả đều đổ bể.
"Thân phận của cậu, với lại Diệp Nguyệt cũng sắp vào học, nên cậu là lựa chọn tốt nhất." Đường Kiến Thụy lại khuyên bảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...