"Kết thúc nhanh như vậy sao?"
Vừa rời khỏi văn phòng của Trung tướng Lộ, Diệp Phàm liền gặp Đường Kiến Thụy đang có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
"Vốn dĩ tôi còn muốn được anh huấn luyện thêm một thời gian, nâng cao năng lực của bản thân, không ngờ đột nhiên lại được giao nhiệm vụ." Đường Kiến Thụy có vẻ rất phiền muộn, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Có lẽ anh ta mới là người hiểu rõ bản lĩnh của Diệp Phàm nhất cả Hoa Hạ này, đến nằm mơ cũng muốn được Diệp Phàm truyền thụ thêm mấy chiêu, đây có thể coi là bản lĩnh gia truyền.
Nhưng vụ khủng bố ở sân bay đột nhiên có chút manh mối, quân nhân có nhiều kinh nghiệm đặc chiến nhất ở thủ đô như anh ta đương nhiên không thể không được sắp xếp xử lý chuyện này rồi.
"Sau này còn rất nhiều cơ hội mà."
Diệp Phàm mỉm cười vỗ vai Đường Kiến Thụy, sau đó rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Phàm, Đường Kiến Thụy cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó điều chỉnh tâm trạng, gõ cửa phòng làm việc của Trung tướng Lộ.
"Thủ trưởng, đây là tin tức chúng ta vừa có được, người liên lạc trong tổ chức Cự Giải ở Mỹ âm thầm gửi tin, trước đây tổ chức Cự Giải chia làm ba bộ phận, vụ khủng bố ở sân bay chính là một trong ba bộ phận đó gây ra.
Đường Kiến Thụy vừa nói, vừa đưa tài liệu đang cầm trong tay cho Lộ Kiến Quân, người đang cực kỳ nghiêm túc.
"Độ tin cậy thì sao?" Lộ Kiến Quân nhận lấy tài liệu, vừa xem qua đã vứt sang bên cạnh.
"Tạm thời chưa thể khẳng định, nhưng theo tin tức mà Diệp Phàm nói cho tôi biết, thì độ tin cậy rất cao, tổ chức Cự Giải đã từng mời Diệp Phàm làm việc cho bọn chúng." Đường Kiến Thụy đắn đo nói.
Lộ Kiến Quân gật đầu, không còn nghi ngờ nữa, sau khi trầm tư một lúc thì lên tiếng, "Cậu nghĩ rằng nguyên nhân dẫn tới sự sụp đổ của tổ chức Cự Giải là gì? Bọn chúng gây ra vụ khủng bố kia ở nước ta, là vì lý do gì?"
Đường Kiến Thụy ngây người.
Cho xin đi, nếu anh ta biết những chuyện này, thì đã sớm tìm hiểu nguồn gốc của mấy phần tử khủng bố đó rồi bắt lại rồi, làm gì có chuyện đến tận bây giờ mà trong đầu vẫn hoàn toàn mờ mịt chẳng khác nào ruồi mất não như vậy chứ.
Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn không thể tìm ra đối tượng để tấn công, chỉ có thể dốc toàn lực để phòng thủ, dưới sự áp lực cực lớn này, đã mấy ngày nay anh ta không thể chợp mắt quá một tiếng đồng hồ.
Nếu lại tiếp tục xảy ra một vụ tấn công khủng bố vào sân bay, trái tim anh ta sẽ nổ tung mất,
"Thôi bỏ đi, vừa nhìn đã biết cậu chẳng biết chuyện gì cả rồi." Trung tướng Lộ lạnh nhạt nói.
Đường Kiến Thụy suýt thì phun ra một ngụm máu, rốt cuộc ánh mắt coi thường này của ông ấy có ý gì chứ?
"Những chuyện này tạm thời để qua một bên, đơn thuốc này là Diệp Phàm đưa cho tôi, anh ta đảm bảo nó có thể điều trị những nội thương tạo thành do huấn luyện quá sức, cậu đem đi thử một chút đi."
Vèo!
Trung tướng Lộ vừa dứt lời, Đường Kiến Thụy đột nhiên chạy thẳng tới chỗ ông, trên mặt đầy vẻ hoảng hốt, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Chạy nhanh như thế làm gì hả?" Trung tướng Lộ lập tức nổi nóng, cực kỳ bực bội vì không thể chấn chỉnh được tác phong của Đường Kiến Thụy: "Cậu xem lại mình đi, đã lớn chừng nào rồi hả, sao có thể dễ kích động như vậy được chứ? Sau này tôi còn dám giao nhiệm vụ khó khăn hơn cho cậu chắc? Sự bình tĩnh của cậu mất đi đâu rồi hả?"
Trung tướng Lộ liên tục chất vấn Đường Kiến Thuy, lúc này Đường Kiến Thụy đã hoàn toàn quên mất hành động thất lễ của mình, nói ra một câu hoàn toàn nghiêm túc.
"Ông cho tôi xem một chút, cho tôi xem một chút thôi."
Những lời chất vấn của Lộ Kiến Quân, Đường Kiến Thụy hoàn toàn ném ra sau đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm phương thuốc trong tay Lộ Kiến Quân, chỉ hận không thể thẳng tay giật lấy, đây là đơn thuốc điều trị nội thương sao!
Bất tri bất giác, hai mắt Đường Kiến Thụy đỏ lên.
Anh ta không nhớ rõ có bao nhiêu chiến hữu của anh ta vì huấn luyện quá độ, nên nội thương tích tụ, cuối cùng gục ngã, từ trước tới giờ anh ta không thể quên được từng tiếng gào thét tan nát cõi lòng và ánh mắt quyến luyến không rời của bọn họ.
Trong mắt anh ta, đây không chỉ đơn thuần là một đơn thuốc, mà là từng tính mạng, từng gương mặt có thể cười tươi.
"Cầm đi cầm đi." Lộ Kiến Quân mất kiên nhẫn mà ném đơn thuốc kia cho Đường Kiến Thụy, Đường Kiến Thụy vừa cầm được đơn thuốc kia, liền mừng rỡ cười lớn, như thể anh ta vừa lấy được kho tàng tuyệt thế vậy.
"Tiểu tử kia, cậu cẩn thận một chút, đơn thuốc này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài được, còn nữa, giao việc kiểm nghiệm đơn thuốc này cho cậu đấy." Lộ Kiến Quân nghiêm túc nói.
Đường Kiến Thụy cũng nghiêm túc gật đầu, anh ta hiểu rõ đơn thuốc trong tay anh ta có giá trị lớn đến thế nào.
"Vậy thì đi đi." Lộ Kiến Quân xua tay, ánh mắt thoáng có chút không thể chờ nổi nữa.
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Đường Kiến Thụy đứng nghiêm lại rồi hô lớn, trước khi Lộ Kiến Quân kịp nổi nóng, anh ta liền lao ra khỏi văn phòng chẳng khác nào chạy trốn.
"Tiểu tử thối."
Lộ Kiến Quân mỉm cười mắng một câu, sau đó nhíu mày, lẩm bẩm: Đúng là đến một cơ hội nhỏ cũng không cho.
Diệp Phàm đồng ý huấn luyện cho bộ đội đặc chủng, thêm cả thuốc chữa sẹo lần trước, anh ta đã sớm kết duyên với quân đội rồi, ông vốn định dựa vào chuyện công ty Khuynh Thành bị kiện để làm thân với Diệp Phàm thêm một chút, như vậy sau này chưa chắc đã không thể biến Diệp Phàm thành người của mình.
Ông cũng không ngờ Diệp Phàm lại nhạy bén như vậy, trở tay một cái anh ta lại ném ra một đơn thuốc tẩm bổ để bồi thường, khiến rất nhiều lời ông định nói giờ lại không thể nói ra được, anh ta đưa ra đơn thuốc kia, ý là anh ta không hề nợ nần gì quân đội cả.
"Khó rồi đây."
Lộ Kiến Trung cười khổ, sau đó ông ta nhanh chóng chuyển sự chú ý đến vấn đề khác, xuất hiện đơn thuốc tẩm bổ đó, thì rất nhiều kế hoạch phải thay đổi theo, ba trăm người làm sao có thể đủ được chứ, phải biết rằng quân đội Hoa Hạ có rất nhiều tinh anh tác chiến, hơn nữa muốn giữ gìn tôn nghiêm của nước Hoa Hạ, thì một nghìn người cũng chẳng hề nhiều, một vạn người mới chỉ là tàm tạm.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm vừa mới lái xe rời khỏi quân doanh, cau mày gác máy.
...
Thủ đô, quán cà phê Felix.
Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên khắp quán cà phê, cho dù người đang buồn bực cũng sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại, bài trí trang nhã, người phục vụ nhiệt tình, những điểm này hoàn toàn đáng với số tiền đắt đỏ mà khách hàng phải bỏ ra.
Nhưng tâm trạng của Diệp Phàm thì lại chẳng vui vẻ gì cho cam, đặc biệt là khi người đang ngồi đối diện anh lại là Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga.
Chuyện hộ khẩu của Diệp Nguyệt rất quan trọng với anh, nhưng anh không ngờ hai người này có hộ khẩu trong tay lại dám mở miệng đòi anh toàn bộ số cổ phần của Khuynh Thành.
Bị thần kinh chắc?
Vẫn là mấy kẻ không biết tự lượng sức.
"Đây là cơ hội cuối cùng của cậu!" Thường Nguyệt Nga quý phái cầm ly cà phê lên, người không biết chuyện còn tưởng bà ta đang thảo luận chuyện gì thanh cao lắm.
Từ trước tới tay Diệp Phàm không ngờ da mặt của một người lại có thể dày đến mức này.
"Bà đừng có nằm mơ." Diệp Phàm lạnh lùng phản bác, đùa cái gì thế, chỉ cần anh lên tiếng, chắc chắn Lộ Kiến Quân sẽ đích thân lập hồ sơ mới cho Diệp Nguyệt, bà ta dùng hộ khẩu đe dọa anh, tưởng rằng chỉ cần bọn họ cho phép thì mặt trời có thể mọc lên từ phía tây chắc?
Sắc mặt Thường Nguyệt Nga cứng đờ lại, bà tay mạnh tay đập ly cà phê lên bần, lạnh lùng nói: "Cậu đừng nghĩ rằng bây giờ chúng tôi không có cách nào trị cậu, nếu cậu hợp tác, mọi người đều có lợi, nếu cậu không chịu hợp tác, chúng tôi còn đầy cách trị được cậu."
"Vậy bà thử xem."
Diệp Phàm không hề giấu giếm sự coi thường của mình: "Lại ném tôi tới trại huấn luyện Siberia như năm đó sao? Phải rồi, bà không nhắc tôi còn quên mất, đã tám năm trôi qua rồi, dù sao tôi cũng nên tính sổ với Thường gia các người chứ nhỉ?"
Thường Nguyệt Nga nghe vậy, cả người bất động, ánh mắt thoáng trở nên e ngại, sau đó bà ta định thần lại, lửa giận trong lòng ngùn ngụt bốc lên.
"Năm đó tao nên thẳng tay giết mày mới phải!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...