Dãy núi Thiên Tiên trùng điệp trải dài mấy ngàn dặm, từng ngọn núi lớn nguy nga nhấp nhô giống như một bộ xương rồng.
Giữa núi rừng linh khí nồng đậm kia, cây cối mọc xum xuê, dây leo mọc chằng chịt, đan lấy nhau, mấy đám mây tím lượn lờ quanh vách đá.
Sau khi Diệp Phàm, Trương Thiên Thi và Lưu Thái đi vào trong dãy núi Thiên Tiên, họ có cảm giác như đi vào núi Hồng Hoang.
Đưa mắt nhìn ra xa, mấy con chim dữ bay lượn trên bầu trời, bọn chúng trông vô cùng to lớn, to tương đương với máy bay bây giờ, tiếng hót rạch ngang bầu trời, xuyên qua những rặng mây, vang tận trời xanh.
Hơn nữa, giữa rừng núi kia luôn có tiếng gầm rú kinh thiên động địa của đám thú rừng, người nào nghe thấy liền nổi da gà, lòng bàn chân cảm thấy lành lạnh.
"Anh Diệp, anh có ý kiến gì không?"
Giữa núi rừng, Lưu Thái quan sát một lần khung cảnh xung quanh, hỏi Diệp Phàm.
"Tôi cảm thấy, dãy núi Thiên Tiên này là nơi rất tốt để rèn luyện, hơn nữa có thể có rất nhiều báu vật của đất trời", Diệp Phàm nghĩ một chút rồi nói: "Cây bàn đào ở sâu trong dãy núi Thiên Tiên, cần phải tiến vào sâu trong dãy núi, đây chỉ là khu vực bên ngoài đã có nhiều hung cầm mãnh thú đến vậy, nếu tiến vào sâu bên trong nhất định sẽ rất nguy hiểm".
"Tôi nghĩ chúng ta không nên vội vàng đi vào sâu trong dãy núi Thiên Tiên".
“Nếu không, cho dù chúng ta có là người đầu tiên tiến vào sâu trong dãy núi Thiên Tiên, hái được quả bàn đào, nhưng chuyện có thể giữ lại được quả bàn đào cho đến khi đại hội bàn đào kết thúc chưa chắc là chuyện đơn giản”.
“Cuối cùng vẫn để người khác chiếm được lợi”.
“Thay vì thế, chúng ta vẫn nên tiết kiệm sức lực để dành sau này đi vào trong dãy núi Thiên Tiên còn dùng tới".
Diệp Phàm cũng không phải kẻ không có đầu óc, sau khi anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, trong mấy năm ở nước ngoài anh trải qua rất nhiều chuyện, tính cách cũng trở nên lão luyện.
Nếu không anh cũng không thể nào xây dựng được tổ chức Cửu Long.
Cách nhìn vấn để của anh đương nhiên thâm sâu hơn cách nhìn của mấy người thanh niên tài giỏi nhưng chưa từng trải qua phong ba bão táp của cuộc đời như Lưu Thái hay Trương Thiên Thi.
Mặc dù Lưu Thái và Trương Thiên Thi đều là người trẻ tuổi tài giỏi, thông minh, mưu trí, nhưng đương nhiên kinh nghiệm, sự từng trải của bọn họ vẫn không nhiều.
Sau khi nghe được ý kiến của Diệp Phàm, Lưu Thái không khỏi sững sờ, mặt mày kính phục nói với Diệp Phàm: "Anh Diệp, anh nói đúng quá, nếu anh không nói như vậy, tôi cũng sẽ không bao giờ nghĩ được như thế, tôi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đi vào trong dãy núi Thiên Tiên và hái được quả bàn đào một cách nhanh nhất, mà quên mất việc cho dù có hái được quả bàn đào thì vẫn phải giữ nó cho đến khi đại hội tranh đoạt bàn đào kết thúc".
"Ừm, đúng vậy, mà không chỉ mình anh nghĩ vậy đâu, mà đa số người lần này tham gia đại hội tranh đoạt bàn đào lần này cũng có cùng chung suy nghĩ, đặt mục tiêu lên quả bàn đào, mà quên mất những quy tắc không thể phá bỏ khác", Trương Thiên Thi cũng khẽ gật đầu rồi nói.
Không giống như Lưu Thái, Trương Thiên Thi không chỉ phải khổ luyện trong Long Hổ Sơn, mà cô ta sớm đã nhập thế, trong thế tục đã có công ty của riêng mình, mấy trò lừa gạt trên thị trường đã giúp cô ta nhìn thấu bản chất con người.
Vậy nên, cô ta thực ra cũng có cùng chung suy nghĩ với Diệp Phàm.
"Dù sao mọi người đều đồng ý với ý kiến của anh, vậy nên chúng ta cũng không cần vội, cần phải ưu tiên việc giữ lại sức lực, chỉ cần trước khi đại hội bàn đào kết thúc đến kịp khu vực sâu trong dãy núi Thiên Tiên là được, khoảng thời gian còn lại, chúng ta có thể đi tìm kiếm bảo vật trong dãy núi Thiên Tiên này".
Diệp Phàm nói.
"Ồ!", Lưu Thái và Trương Thiên Thi đều gật đầu,
Ba người đã nhất trí với nhau, sau đó đi về khu vực sâu trong dãy núi Thiên Tiên, nhưng họ cũng không vội, ngược lại vô cùng cần thận, cố gắng tránh đám hung cầm mãnh thú kia.
Nhưng đám hung cầm mãnh núi trong dãy núi Thiên Tiên quá nhiều, hơn nữa càng vào sâu trong cánh rừng, lũ hung cầm mãnh thú càng mạnh.
Vậy nên, cho dù Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi có cẩn thận đến đâu thì trên đường đi vẫn gặp phải không ít hung cầm mãnh thú.
Nhưng với thực lực của ba người, đám hung cầm mãnh thú thông thường vốn chẳng thể làm bọn họ bị thương, ngược lại trên đường đi bọn họ còn phát hiện được không ít báu vật, mặc dù phẩm chất không phải là quá cao nhưng có còn hơn không.
Chẳng mấy chốc, Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi đã ở trong dãy núi Thiên Thi hơn một tuần, cuối cùng cũng đến được khu vực sâu trong dãy núi Thiên Tiên.
Khu vực sâu trong dãy núi Thiên Tiên khác khu vực bên ngoài, những làn khí hồng hoang ngày càng nồng đậm, đám hung cầm mãnh thú cũng nhiều hơn, mạnh hơn, ngay cả trong không khí cũng có mùi máu tanh.
Trong đầm nước nơi núi non trùng điệp này có một loại thực vật trông giống cỏ lau, ở phía trên mọc một loại quả long lanh trong suốt, mùi quả thơm nồng lan tỏa mấy chục dặm, cùng lúc này, Diệp Phàm, Lưu Thái, Trương Thiên Thi vừa giết được một con trăn màu đen trên đầu có cái bướu thịt đang ẩn núp trong đầm nước, họ đang chuẩn bị đang hái lấy loại quả mà loại thực vật giống cỏ lau kia mọc ra.
Bọn họ mặc dù không biết loại quả mà thực vật kia mọc ra tên là gì, nhưng nhất định là, loại quả này có giá trị không nhỏ.
Gào!
Tuy nhiên, đúng lúc này, một tiếng gầm rú kinh thiên động địa vang lên, khiến Diệp Phàm, Lưu Thái, Trương Thiên Thi phải dừng hành động của mình lại, sau đó, một con báo tuyết chui ra từ rừng cây.
Con báo này không phải loại thú dữ thông thường, mà là một con yêu thú, cả người nó tỏa ra luồng yêu khí vô cùng nồng đậm.
Hàm răng sắc bén như dao, trên đầu nó là cặp mắt đang híp lại, bên sườn mọc ra một đôi cánh trắng như tuyết.
Gào!
Sau khi con báo tuyết này chui ra từ rừng cây, cặp mắt đỏ tươi của nó nhìn chằm chằm Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi, đồng thời liên tục phát ra tiếng gầm gừ.
Nhìn thấy con báo, Diệp Phàm cau mày nói: "Anh Lưu, anh đi hái quả đi, Thiên Thi phụ trách canh gác, con báo này để tôi xử lý".
"Ừm!"
Trương Thiên Thi gật đầu với Lưu Thái, lập tức làm theo lời Diệp Phàm.
Mấy ngày qua được ở cạnh Diệp Phàm, Trương Thiên Thi và Lưu Thái đã theo bản năng coi Diệp Phàm là người mà bọn họ có thể tin tưởng được.
Diệp Phàm nhìn về hướng của của con báo tuyết, ánh mắt lạnh lẽo, anh có thể cảm nhận được, con báo tuyết này mặc dù là yêu thú nhưng lại tỏa ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ, tương đương với cao thủ Nguyên Anh kì.
Có thể nói, con báo tuyết này rất có thể là một sinh vật biến dị của Hồng Hoang.
"Gào!"
Nhìn thấy Lưu Thái hái được quả mọc trên loại thực vật giống cỏ lau kia, con báo tuyết lại rống lên, sau đó lao về phía Lưu Thái, nhưng Diệp Phàm phản ứng lại rất nhanh, cơ thể lóe lên, chắn trước con báo tuyết, đồng thời tung quyền ra.
"Quyền pháp tự nhiên - Hỏa!"
Diệp Phàm tung quyền, từng ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, ngưng tụ thành từng quyền lửa, uy lực vô song, đánh về phía con báo tuyết kia.
Tuy nhiên, miệng con báo tuyết lại há to, nó phun ra một làn khói lạnh như sương trắng, làn khói đón đầu quyền lửa kia.
Nhưng lúc này, Diệp Phàm lại lao lên, lao về phía con báo tuyết, trực tiếp đạp một phát vào con báo tuyết.
Cước này của anh có uy lực bể núi rạch sông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...