“Cầu xin các người đấy, tha cho tôi và người nhà của tôi đi, các người yên tâm, tôi nhất định sẽ trả tiền, đợi sau khi nhà tôi bị dỡ bỏ, ít nhất có thể lấy được mấy triệu tiền trợ cấp……”
“Tôi khinh, còn hy vọng phá dỡ nhà rồi dời đi nơi khác sao? Anh không biết tình hình hiện giờ thế nào sao? Cả đời này nhà của anh cũng không thể được phá dỡ đâu, được rồi, tôi không thèm phí lời với các người nữa, tôi cho các người hai sự lựa chọn, hoặc là trả tiền, hoặc là tôi đưa con gái của các người đi, chỉ cần con gái của các người kiếm đủ số tiền mà các người nợ thì chúng tôi sẽ thả cô ta về!”
“Chúng mày là lũ súc sinh, chúng mày còn là người không? Tao nguyền rủa cái lũ súc sinh tán tận lương tâm chúng mày không đứa nào được chết yên thân.”
“Tao khinh, dựa vào cái đồ chó chết như mày mà cũng đòi chửi bọn tao sao? Nếu không phải mày cá cược thì gia đình mày sẽ tan cửa nát nhà, mày sẽ ra nông nỗi này sao? Tất cả đều do mày tự gây ra, không thể trách người khác được!”
……
Nghe thấy giọng nói trên tầng, Diệp Phàm không khỏi nhíu mày lại.
Còn Tần Phong Linh thì vội vàng lao lên tầng, có một đám côn đồ đang đứng ở trước cửa căn phòng trên tầng hai.
Trong căn phòng có một đôi vợ chồng trung niên đang quỳ trên mặt đất, van nài cầu xin, còn một cô gái chạc tuổi Tần Phong Linh bị hai tên côn đồ kéo đi, cho dù giãy dụa thế nào thì cô vẫn chỉ là một cô gái, làm sao có thể thoát khỏi hai tên côn đồ được chứ.
Ngoài ra có một người đàn ông trung niên mặc vest đang ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng, miệng ngậm một điếu xì gà.
“Anh Cẩu, xin anh cho tôi thư thả thêm vài ngày nữa có được không, tôi nhất định sẽ thay bố tôi trả hết tiền cho anh”, người con gái bị hai tên côn đồ bắt giữ cầu xin người đàn ông trung niên.
“Thư thả thêm vài ngày? Cho dù tôi gia hạn cho các người thêm một năm, mười năm thì các người cũng không có tiền để trả nợ đâu”, người đàn ông trung nhiên nhìn cô gái một lượt rồi nói: “Nếu cô thông minh thì hợp tác chút đi, không những có thể bớt khổ mà cuộc sống sau này cũng sẽ tốt đẹp hơn nhiều, yên tâm đi, anh Cẩu là một người lương thiện, chỉ cần cô thể hiện tốt, lấy lòng khách hàng thì tôi nhất định sẽ yêu thương cô”.
“Anh Cẩu, tôi có thể trả, cầu xin anh đấy……”, người con gái tiếp tục van nài.
Cô biết rõ, nếu như hôm nay bị người đàn ông trung niên này đưa đi vậy thì cuộc đời của cô sẽ bị hủy hoại.
Cô bất lực chỉ biết van nài cầu xin.
Tuy nhiên, người đàn ông trung niên lại bực mình, lao lên tát hai phát vào mặt cô gái, lớn tiếng quát: “Con mẹ mày đừng có mà không biết điều, mày là cái thá gì mà dám kì kèo với ông đây chứ?”
Người đàn ông trung niên dừng lại một lúc rồi lạnh lùng quát vào mặt hai tên côn đồ đang bắt giữ cô gái: “Đưa đi!”
“Vâng anh Cẩu!”
Hai tên côn đồ gật đầu, lập tức đưa cô gái rời đi.
“Đợi đã!”
Ngay lúc này Tần Phong Linh lao đến hét lớn lên, vội vàng xông đến ngăn hai tên côn đồ định dẫn cô gái đi.
Người con gái đó chính là Châu Lê Lê – bạn thân của Tần Phong Linh!
Nhìn thấy Tần Phong Linh, Châu Lê Lê như nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng, cô vội vàng hét lên: “Chị Linh, cứu em với, cứu em với……”
“Lê Lê, em đừng sợ, có chị ở đây, em sẽ không xảy ra chuyện đâu!”
Tần Phong Linh vội vàng an ủi Châu Lê Lê.
“Ây yo, mạnh mồm thế nhỉ!”, nghe thấy Tần Phong Linh nói, người đàn ông trung niên tên là ‘anh Cẩu’ quay người nhìn chằm chằm Tần Phong Linh một lượt, đáy mắt lóe lên tia gian tà, hắn nói: “Em gái, nhìn em cũng ngon đấy, làm người phụ nữ của anh đi, anh đảm bảo sẽ cho em ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa người này là bạn của em đúng không? Chỉ cần làm người phụ nữ của anh thì anh sẽ tha cho cô ta, em thấy thế nào?”
Tên thật của người đàn ông trung niên tên là ‘anh Cẩu’ này là Tống Phạm, một tên côn đồ có tiếng ở Đào Thành.
Hậu thuẫn của hắn là nhà họ Hồng – một trong những gia tộc ở Đào Thành.
Vì thế, trước giờ Tống Phạm rất ngang ngược hống hách ở Đào Thành, chuyên trị làm những chuyện xấu xa.
Hiện giờ linh khí trên trái đất đang phục hồi, nhà họ Hồng cũng kiếm được rất nhiều lợi lộc, trong gia tộc có thêm mấy người biến dị.
Chỗ dựa nhà họ Hồng càng lợi hại thì Tống Phạm cũng ngày càng không coi ai ra gì.
Hắn cho nhà Châu Lê Lê vay tiền chính là vì muốn có được Châu Lê Lê.
Khống chế được người con gái trẻ đẹp như Châu Lê Lê thì có thể đem lại rất nhiều lợi ích cho hắn, đặc biệt là nếu như có thể quen biết với người biến dị thì hắn sẽ có cơ hội lấy được quả biến dị, sau đó trở thành người biến dị.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Phong Linh, Tống Phạm bị thu hút bởi vẻ đẹp của Tần Phong Linh, bất luận là về diện mạo hay khí chất thì Tần Phong Linh đều hơn hẳn Châu Lê Lê, nếu như có được người con gái như thế trong tay thì còn sợ không tạo được mối quan hệ với người biến dị sao?
“Hừ!”
Tần Phong Linh hít sâu một hơi, kìm nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói với Tống Phạm: “Anh Cẩu đúng không? Bạn thân của tôi nợ anh bao nhiêu tiền, anh nói con số đi, tôi lập tức sẽ chuyển tiền qua tài khoải ngân hàng cho anh!”
“Hả?”, nghe Tần Phòng Linh nói, Tống Phạm sững sờ một lát rồi nói: “Được thôi, nhà bọn họ nợ tôi năm mươi triệu, nếu như cô có thể đưa năm mươi triệu ngay lập tức thì tôi sẽ tha cho bọn họ”.
“Năm mươi triệu?”, Tần Phong Linh nhíu mày lại.
“Anh Cẩu, anh nói cái gì vậy? Tôi chỉ nợ anh một triệu, cộng thêm lãi suất nữa cũng chỉ hơn ba triệu mà thôi, sao lại biến thành năm mươi triệu rồi?”, lúc này người đàn ông đang quỳ dưới đất nói, đây cũng chính là bố của Châu Lê Lê.
“Mày câm mõm lại cho tao!”, Tống Phạm cúi đầu trừng mắt nhìn bố của Châu Lê Lê, hắn quát: “Mày mà còn lắm mồm thì có tin tao cho mày đi gặp Diêm Vương ngay bây giờ không?"
Nghe bố của Châu Lê Lê nói, Tần Phong Linh liền hiểu ra Tống Phạm cố tình làm khó cô, cô lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Anh Cẩu, có nợ thì phải trả đó là đạo lý hiển nhiên, nếu như nhà Châu Lê Lê cộng thêm lãi suất cũng chỉ nợ anh hơn ba triệu, vậy thì tôi đưa cho anh bốn triệu là được đúng không?”
“Anh nói rồi, năm mươi triệu, em bị điếc à?”, Tống Phạm liếc nhìn Tần Phong Linh rồi lạnh lùng nói.
“Anh Cẩu, anh làm như thế là hơi vô lý đấy, tôi quen biết với ông Nghiêm, anh muốn tôi bảo ông Nghiêm ra mặt sao?", Tần Phong Linh nói.
“Ông Nghiêm? Haha……”, Tống Phạm phá lên cười, hắn hống hách nói với Tần Phong Linh: “Được thôi, em gọi lão già chó chết Nghiêm Thế Long ra đây, xem xem ông ta có dám quản chuyện của Tống Phạm anh hay không!’
“Anh……”, sắc mặt Tần Phong Linh vô cùng khó coi.
Nghiêm Thế Long mà cô nhắc đến là tên côn đồ có tiếng ở Đào Thành.
Cô tưởng rằng có thể lợi dụng Nghiêm Thế Long để hù dọa Tống Phạm.
Tuy nhiên, không ngờ rằng Tống Phạm không hề sợ hãi Nghiêm Thế Long, thậm chí còn mắng ông ta là ‘lão già chó chết’.
“Em gái à, anh đây nhìn trúng em nên mới cho em cơ hội, chỉ cần em trả năm mươi triệu thì anh sẽ không tính toán nữa, nếu như là người khác thì ít nhất cũng phải mất năm trăm triệu!”, Tống Phạm nói với Tần Phong Linh: “Em gái à, em suy nghĩ kỹ đi, nghe theo sự sắp xếp của anh, sau này làm người phụ nữ của anh, hay là đưa năm mươi triệu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...