"Hừ!",
Nhìn thấy ba người Tô Hằng, Tô Bách Sự và Lãnh Diệm muốn thúc giục chiêu thức Ngọc Thạch Câu Phần, ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, toàn thân anh cuộc trào khí tức mãnh liệt đáng sợ.
Anh đã biết đến uy lực của tòa tháp cổ xưa màu đen.
Nếu để ba người Tô Hằng, Tô Bách Sự và Lãnh Diệm hoàn thành chiêu thức Ngọc Thạch Câu Phần, cho dù anh có đỡ được thì bản thân cũng phải trả một cái giá nhất định.
Cho nên Diệp Phàm không giữ lại gì cả, dùng tất cả sức mạnh của mình, sử dụng chiêu thức của người tu hành tâm cảnh đến cực hạn, chỉ thấy khoảng không xung quanh anh, hư ảnh "thiên đình cổ xưa" dần ngưng tụ lại, giống như thật sự tồn tại.
Uy năng tối cao âm ỉ tỏa ra từ "thiên đình cổ xưa", thực sự quá kinh khủng.
"Thất Bảo Linh Lung Tháp!",
Chỉ thấy Diệp Phàm hét lên, cảnh tượng huyền ảo trong "thiên đình cổ xưa" mờ ảo phóng ra một pho tượng đại thần, giơ tay lên, xuất hiện một tòa bảo tháp bảy tầng Linh Lung, ánh sáng lấp lánh, chiếu xuống hàng ngàn tia sáng chèn ép tòa tháp cổ màu đen đang phát ra từng đợt ánh sáng máu.
Tòa bảo tháp bảy tầng Linh Lung tuy chỉ là lực tinh thần của người tu hành tâm cảnh biến thành, nhưng uy năng của nó không thể ước chừng được.
Vậy mà nó có thể trấn áp tòa tháp cổ xưa màu đen vô cùng phi phàm.
Đây đúng là...
Không thể tưởng tượng được!
Ba người Tô Hằng, Tô Bách Sự và Lãnh Diệm nhìn thấy cảnh này đều vô cùng tuyệt vọng.
Ầm!
Dưới sự chèn ép của tòa bảo tháp bảy tầng Linh Lung, tòa tháp cổ màu đen khó có thể chống đỡ lại uy năng mạnh mẽ của tòa bảo tháp bảy tầng Linh Lung, ngay lập tức vỡ tan, đồng thời ba người Tô Hằng, Tô Bách Sự và Lãnh Diệm cũng bị nguồn năng lượng tấn công bị thương nặng, không ngừng nôn ra máu tươi.
Trong nháy mắt bọn họ đã nhụt chí.
Sắc mặt trăng bệch như tờ giấy!
Lúc này, tay phải hình kiếm của Diệp Phàm chỉ một cái, hơn một trăm thanh phi kiếm cùng lúc phóng ra tạo thành hình con rồng, đâm về phía ba người Tô Hằng, Tô Bách Sự và Lãnh Diệm.
Mặc dù ba người Tô Hằng, Tô Bách Sự và Lãnh Diệm đã dùng toàn bộ sức mạnh để chống lại nhưng chưa đến ba giấy, hơn một trăm thanh phi kiến đã khiến ba người thịt nát xương tan, cơn mưa máu rơi xuống, cảnh tượng vô cùng thê thảm, người xem cũng sợ hết hồn vía, vô cùng hoảng sợ.
Sau khi giết xong ba người Tô Hằng, Tô Bách Sự và Lãnh Diệm, Diệp Phàm liền rời khỏi nơi này.
Mặc dù để Mr.Ghost chạy thoát, nhưng anh ta bị thương nặng, bởi vậy sau chuyện này chắc Mr.Ghost sẽ tạm thời không làm hại Tần Phong Linh nữa.
Lần này Diệp Phàm về Hoa Hạ có rất nhiều chuyện phải làm, bảo vệ Tần Phong Linh chỉ là chuyện tạm thời, hôm nay đã đánh lui được Mr.Ghost nữa, hơn nữa kế hoạch mà anh sắp xếp lại sau khi đến Đào Thành cũng đủ để bảo đảm sự an toàn của Tần Phong Linh.
Cho nên, Diệp Phàm đã có kế hoạch rời khỏi Đào Thành.
Về chỗ ở của Tần Phong Linh, anh thấy Tần Phong Linh đang ngủ, nhìn Tần Phong Linh đang ngủ say, anh không khỏi nhớ lại những chuyện cũ.
Đặc biệt là một số chuyện liên quan đến tướng quân, khiến tâm trạng anh càng buồn phiền.
Một lát sau anh mới phục hồi lại tinh thần, ra ngoài phòng ngồi xuống sô pha, chợp mắt một chút.
Dạo gần đây, vì chuyện linh khí trên trái đất đang phục hồi, đã làm rối hết cả kế hoạch của anh, anh không thể không lên kế hoạch lại, vì vậy nên vô cùng tiêu hao tâm trí.
Cho dù với thực lực hiện tại của anh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Chờ đến khi Diệp Phàm chợp mắt, Tần Phong Linh vốn đã dậy từ lâu, hơn nữa còn nấu bữa tối.
Sau khi biết được sự thật tướng quân đã ra đi và thực lực của Diệp Phàm, thì thái độ của cô ấy đối với Diệp Phàm đã thay đổi, có điều Diệp Phàm đã nhìn ra điều đó, mặc dù Tần Phong Linh nhìn có vẻ như không có vấn đề gì, vô cùng mạnh mẽ, lạc quan.
Nhưng Diệp Phàm là người tu hành tâm cảnh, đừng nói là Tần Phong Linh, cho dù có là những kẻ khôn ngoan ma mãnh anh chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn được suy nghĩ thật sự của đối phương.
Cho nên những đau khổ Tần Phong Linh cất giấu trong đáy mắt, Diệp Phàm nhìn một cái là biết, nhưng anh không vạch trần lớp ngụy trang kiên cường của Tần Phong Linh, ăn cơm xong, anh nói chuyện mình muốn rời khỏi Đào Thành cho Tần Phong Linh nghe.
Sau khi biết Diệp Phàm muốn rời đi, Tần Phong Linh chỉ hơi chau mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói câu gì.
"Ù ù ù..".
Trong lúc hai người đang im lặng, điện thoại Tần Phong Linh đột nhiên rung lên.
Cô ấy nhanh chóng cầm lấy điện thoại, lướt nhìn màn hình hiển thị.
Ấn nút nghe, cuộc gọi đã được kết nối!
"Lê Lê à, sao gọi điện thoại cho chị muộn thế, có chuyện gì sao?" Tần Phong Linh hỏi.
"Chị Linh, em, em có chút chuyện rắc rối.."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lo lắng, sợ hãi của một cô gái.
"Em đừng sợ, gửi địa chỉ qua cho chị, chị qua ngay đây!", Sau khi nghe thấy lời của cô gái bên kia, Tần Phong Linh vội vàng nói.
Sau đó cô ấy tắt cuộc gọi!
"Có chuyện gì thế?" Thấy Tần Phong Linh vội vàng lo lắng, Diệp Phàm không khỏi chau mày lại, hỏi.
"Một người bạn thân của cháu gặp chuyện rắc rối!", Tần Phong Linh nói: "Cháu phải qua đó tìm em ấy".
"Chú đi cùng cháu", Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói.
"Được!", Tần Phong Linh biết thực lực và thủ đoạn của Diệp Phàm, cho nên, cô ấy chỉ hơi chần chờ một chút, chứ không từ chối việc Diệp Phàm đi cùng cô ấy.
Đến khi bạn thân gửi địa chỉ đến, Tần Phong Linh và Diệp Phàm vội vàng rời đi.
Trên đường đi, Tần Phong Linh chỉ nói qua một chút về việc rắc rối mà bạn thân cô ấy gặp phải.
Bạn thân cô ấy tên là Châu Lê Lê, quan hệ của hai người rất tốt.
Nhà Châu Lê Lê nghèo khó, chỉ học một kỳ cấp ba rồi bỏ học, đi làm ở một công ty nhỏ ở Đào Thành, lương tháng còn chưa đến ba nghìn tệ.
Nhưng bố mẹ Châu Lê Lê lại là con nghiện bài bạc, nợ một số tiền lớn.
Dù vậy nhưng bố mẹ Châu Lê Lê vẫn không hề thay đổi, một tháng trước đã vay nặng lãi một triệu tệ, đến sòng bạc ngầm để làm anh tài, cuối cùng bị thua không còn một đồng nào.
Bên cho vay nặng lãi đã giục mấy lần, hôm nay bọn họ đến thẳng nhà Châu Lê Lê, còn nói nếu hôm nay không trả tiền thì sẽ bắt Lê Lê ra nước ngoài làm gái điếm.
Châu Lê Lê lo lắng quá nên đã gọi điện thoại cho Tần Phong Linh, bởi vì, trong những người Châu Lê Lê quen biết thì Tần Phong Linh là người giàu có mối quan hệ tốt nhất với cô ta, trước đây ba cô ta đã từng thiếu nợ cũng là Tần Phong Linh ra tay giúp đỡ.
Bởi vì chuyện này, mà Châu Lê Lê vẫn luôn cảm thấy ngại, thậm chí mối quan hệ với Tần Phong Linh cũng có chút xa cách.
Nhưng hôm nay cô ta thực sự không nghĩ ra cách khác, mới tìm đến Tần Phong Linh.
Chưa tới một giờ sau, Diệp Phàm và Tần Phong Linh đã đến nhà Châu Lê Lê.
Nhà Châu Lê Lê ở một khu dân cư ở đường Giang Phúc Đào Thành, cũng coi là một khu cũ, chính phủ Đào Thành cũng đã ra thông cáo tiến hành cải tạo khu đường này, cũng chính vì vậy bố mẹ Châu Lê Lê mới có thể vay nặng lãi một triệu tệ.
Nhưng ai ngờ rằng, linh khí trên trái đất khôi phục lại, biến dị ngày càng nhiều, dẫn đến việc bên chính phủ không có thời gian quan tâm mấy "việc nhỏ" này, cho nên người cho vay nặng lãi mới vội vã đến thẳng nhà đòi nợ.
Vừa tới dưới lầu nhà Châu Lê Lê, Diệp Phàm và Tần Phong Linh đã nghe thấy tiếng chửi rủa, tiếng cầu xin, tiếng khóc nỉ non,...ở tầng trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...