Lý Bại Thiên chửi Lưu Anh mấy cậu, dọa Lưu Anh sợ đến mức câm miệng.
Lưu Anh biết Lý Bại Thiên.
Mối quan hệ giữa Tôn Hạc Minh và Lý Bại Thiên luôn rất tốt, họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, hai năm nay Lưu Anh luôn nhận được sự yêu thương của Tôn Hạc Minh, vậy nên, cô ta cũng đi ăn cơm với Lý Bại Thiên mấy lần.
Lúc trước, Lý Bại Thiên vẫn luôn gọi Lưu Anh là "chị dâu", cho dù Lý Bại Thiên có trở thành người biến dị thì cậu ta vẫn không xa cách Tôn Hạc Minh, thậm chí còn giúp Tôn Hạc Minh rất nhiều lần.
Lưu Anh không hiểu tại sao Lý Bại Thiên đột nhiên trở mặt, hoàn toàn không hiểu được nguyên nhân của việc này.
"Đại... đại ca, hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm, em thực sự không quen đôi cẩu nam nữ này, anh tha cho em một mạng!", Lý Bại Thiên không thèm quan tâm người khác nói gì, vừa dập đầu như giã tỏi, vừa cầu xin Diệp Phàm.
"Tôi quen cậu?", Diệp Phàm cau mày nói.
"Em không quen đại ca, chỉ là mấy hôm trước ở biệt thư của Vương thiếu gia, em, em nhìn thấy uy phong của đại ca, vậy nên...", Lý Bại Thiên vội vã giải thích.
"Ồ, hóa ra là như vậy!", Diệp Phàm gật đầu nói: "Cậu có vẻ là người biết điều, được, chuyện ngày hôm nay, tôi không tính toán với cậu, còn đôi cẩu nam nữ này, tôi không thể nào tha thứ được, cậu có ý kiến gì không?"
"Không, không có, chắc chắn là không có!", Lý Bại Thiên nói: "Nếu đại ca ngại ra tay, em có thể giúp đại ca ra tay, dạy cho đôi cẩu nam nữ này một bài học nhớ đời".
"Được, cậu ra tay đi!", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vâng!", Lý Bại Thiên nhìn Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, ánh mắt lóe lên sự bất đắc dĩ
Cậu ta là kẻ trọng tình trọng nghĩa, vậy nên, dù đã trở thành người biến dị, thì cũng không hề xa cách Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, ngược lại còn ra mặt giúp Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, chỉ cần trong phạm vi có thể, cậu ta sẽ không từ chối bọn họ.
Đây cũng là lý do tại sao, vừa nghe điện thoại của Tôn Hạc Minh, cậu ta lập tức đến đây.
Nhưng khi phát hiện Tôn Hạc Minh đắc tội với Diệp Phàm, cậu ta lập tức sợ hãi, mấy ngày trước cậu ta tận mắt nhìn thấy tình cảnh của Vương Đằng.
Có thể nói, Diệp Phàm đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cậu ta.
Cho dù cậu ta trọng tình trọng nghĩa đến đâu cũng không dám vì Tôn Hạc Minh, Lưu Anh mà đắc tội với Diệp Phàm.
Tôn Hạc Minh và Lưu Anh không phải kẻ ngu, vừa nghe cuộc đối thoại giữa Lý Bại Thiên và Diệp Phàm, họ hiểu ra Lý Bại Thiên không trở mặt bọn họ mà là sợ Diệp Phàm nên mới cắt đứt mối quan hệ với bọn họ để tránh bị liên lụy.
Nhìn Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, cậu ta mặc dù không cam tâm, nhưng nghĩ đến Diệp Phàm vẫn còn đang nhìn chằm chằm, Lý Bại Thiên chỉ có thể nghiến răng, ra tay với Tôn Hạc Minh và Lưu Anh.
Sau lưng cậu ta xuất hiện một đôi cánh màu bạc.
Sau đó, tay phải cậu ta giơ lên, vô số tia chớp lóe lên.
"Thiểm Điện Phạt Tội!"
Lý Bại Thiên khẽ hét lên, vô số tia chớp nổ ra từ tay cậu ta, tạo thành một chiếc lồng bao trùm lấy Tôn Hạc Minh và Lưu Anh.
Mặc dù uy lực của mấy tia chớp này không lớn, nhưng trong phút chốc bị nhiều dòng điện bao bọc đến vậy, Tôn Hạc Minh và Lưu Anh đều là người bình thường nên sao có thể chịu nổi, bọn họ lập tức cảm nhận được nỗi đau đớn vì bị ngàn nghìn hàng vạn tia chớp đánh vào.
"A a a a a a a....."
Tôn Hạc Minh và Lưu Anh cùng lúc phát ra tiếng kêu như lợn bị giết, vô số dòng điện cùng đánh vào bọn họ, bọn họ đau đớn nằm bò trên mặt đất.
Đám người vây quanh nhìn thấy Tôn Hạc Minh và Lưu Anh rơi vào bước đường này, thì không ai đồng tình, ngược lại không ít người còn mắng nhiếc, nhổ nước bọt, ném đá vào Tôn Hạc Minh, Lưu Anh.
Lúc trước, đám người vây xung quanh không dám ra tay với Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, vì bọn họ sợ người biến dị mà Tôn Hạc Minh quen biết.
Nhưng bây giờ, Lý Bại Thiên người mà Tôn Hạc Minh gọi tới không những không giúp Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, ngược lại còn vì sợ Diệp Phàm mà chủ động hành hạ Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, vậy nên đám người vây quanh cũng không thèm không kiêng dè nữa.
Tôn Hạc Minh và Lưu Anh không chỉ bị dòng điện hành hạ mà còn phải nhận sự sỉ vả, ném đá của đám người vây quanh, bọn họ trông vô cùng thảm hại.
Mới bắt đầu, Tôn Hạc Minh và Lưu Anh còn mắng chửi Lý Bại Thiên, nhưng về sau, mặc dù họ rất căm hận Lý Bại Thiên và Diệp Phàm nhưng bọn họ chẳng còn đủ sức để mắng chửi Lý Bại Thiên và Diệp Phàm nữa.
Họ bắt đầu khổ sở cầu xin tha thứ.
Nhưng Diệp Phàm vẫn lạnh lùng, thờ ờ trước nỗi đau của Tôn Hạc Minh và Lưu Anh.
Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, đôi cẩu nam nữ này thực sự không đáng nhận được sự thương tình của mọi người, lúc đầu khi bọn họ bắt nạt Hứa Thượng Quý, bọn họ không hề nương tay.
Đám người vây quanh nhìn thấy Tôn Hạc Minh và Lưu Anh đang phải chịu hành hạ, cũng không ai xót thương, thậm chí còn có người vỗ tay hoan hô.
"Đáng chết, đôi cẩu nam nữ này thật sự đáng chết, lúc đầu còn hung hăng, kiêu ngạo đến vậy, bây giờ mới biết xin tha mạng? Đúng là đồ không có tự trọng".
"Nói đúng lắm, tôi cũng cảm thấy đôi cẩu nam nữ này không đáng nhận được thương xót".
"Họ vốn không đáng để thương xót, lúc trước đôi cẩu nam nữ này quá kinh tởm, đặc biệt là người phụ nữ kia, ngay cả con gái ruột còn không chịu gặp mặt lần cuối, đúng là không bằng cả súc sinh!"
"Tôi cảm thấy nên giết chết đôi cẩu nam nữ này, thanh lọc xã hội luôn, đôi cẩu nam nữ này vốn là rác rưởi của xã hội, làm ô nhiễm hết xã hội này!"
...
Đám người vây xung quanh sôi nổi bàn tán, thậm chí có nhiều người còn hận không thể giết chết Tôn Hạc Minh.
Tôn Hạc Minh và Lưu Anh sợ đến tái mét mặt, trước sự phẫn nộ của dư luận, họ xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào để phản kháng.
Mặc dù Lý Bại Thiên rất đau lòng, thương xót cho Tôn Hạc Minh và Lưu Anh, nhưng Diệp Phàm còn chưa nói gì, cậu ta cũng không dám nương tay với Tôn Hạc Minh và Lưu Anh.
Cho đến khi Tôn Hạc Minh và Lưu Anh chỉ còn thoi thóp, Diệp Phàm mới bảo Lý Bại Thiên dừng tay, sau đó, anh lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ đang nằm dưới đất, rồi nói: "Hôm nay dạy cho các người một bài học, mong là các người không bao giờ quên".
"Nếu sau này tôi phát hiện ra đôi cẩu nam nữ các người lại bắt nạt người lương thiện, tôi sẽ không chỉ dạy cho các người một bài học thôi đâu, mà sẽ tiễn các ngươi đến điện Diêm Vương luôn!"
"Hiểu chưa?"
"Hiểu...hiểu rồi, hiểu rồi ạ!", Tôn Hạc Minh kêu to.
"Tôi hiểu rồi, tôi đảm bảo, về sau không dám bắt nạt người lương thiện nữa!", Lưu Anh dập đầu như giã tỏ, nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm không tiếp tục để ý đến Tôn Hạc Minh nữa, mà nói với Hứa Thượng Quý nói: "Đi thôi, đưa tôi đến bệnh viện nơi con gái anh đang chữa bệnh".
"Ừ, ừ!"
Hứa Thượng Quý đến lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu nói.
Thấy Diệp Phàm mạnh đến vậy, anh ta tin rằng Diệp Phàm có thể cứu được con gái mình.
Diệp Phàm không ở lại, anh và Tần Phong Linh đi cùng Hứa Thượng Quý đến bệnh viện, sau khi Diệp Phàm và Tần Phong Linh rời đi, Lý Bại Thiên do dự, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một chiếc xe cấp cứu cho Tôn Hạc Minh và Lưu Anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...