Nghe đoạn đối thoại giữa Tôn Hạc Minh và người thanh niên, đám người xung quanh lập tức nhao cả lên.
"Lý...Lý Bại Thiên? Là Lý Bại Thiên người được mệnh danh là thiên thần cánh bạc sao? Anh ta là người biến dị hạng nhất nhì ở Đào Thành đấy, thực lực vô cùng mạnh mẽ, một tháng trước, không biết có con dã thú biến dị ở đâu tới Đào Thành, chính là Lý Bại Thiên đã tiêu diệt nó đấy".
"Thật không ngờ người bạn biến dị của người này lại là Lý Bại Thiên, chẳng trách hắn ta lại ngông cuồng đến vậy, hắn ta có cái để ngông cuồng mà".
"Xong đời rồi, hôm nay thanh niên kia e là sẽ chết ở đây rồi, cho dù anh ta đánh nhau giỏi cũng không thể nào là đối thủ của người biến dị chứ chưa nói đến Lý Bại Thiên - người được mệnh danh là thiên thần cánh bạc".
"Haizzz, có câu thiện ác đều có báo mà, nhưng thực tế kẻ ác lại được hưởng vinh hoa phú quý, người nghèo thì cuộc sống thấp hèn, thậm chí còn bị chà đạp lên lòng tự trọng, thế giới bây giờ đúng là khiến người ta cảm thấy... quá đen tối".
...
Lý Bại Thiên rất có tiếng ở Đào Thành, cho nên trong số những người xung quanh không ít người nhận ra Lý Bại Thiên.
Vốn dĩ trong đám người xung quanh đa số đều không ưa Tôn Hạc Minh, vừa rồi thậm chí còn có người nói lẽ phải giúp cho Hứa Thượng Quý, nhưng bây giờ, sau khi phát hiện ra người bạn biến dị của Tôn Hạc Minh là Lý Bại Thiên, những người này đều bị dọa sợ đến nỗi không dám hóng chuyện nữa, nhanh chóng rời đi.
Nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán, Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên không căng thẳng chút nào.
Cho dù là người biến dị siêu cấp anh cũng có thể giết chết, thế thì sao phải sợ một người biến dị bình thường? Cho nên anh không hề hoảng sợ một chút nào!
Tần Phong Linh thấy Diệp Phàm bình tĩnh như vậy nên cũng chẳng có gì phải lo lắng.
Hứa Thượng Quý chỉ là người nông dân bình thường, bởi vậy không biết về Lý Bại Thiên, mặc dù anh ta nghe đám đông bàn tán Lý Bại Thiên rất lợi hại, nhưng nghĩ đến con gái của mình có chút hy vọng, nội tâm vốn đầy sợ hãi bỗng không sợ nữa, không còn chút nhút nhát nào.
Tôn Hạc Minh và Lý Bại Thiên tâng bốc nhau vài câu, Lý Bại Thiên vô cùng trượng nghĩa vỗ ngực, nói với Tôn Hạc Minh: "Ông anh Tôn, chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện, bây giờ anh nói cho em biết, là tên nào không có mắt dám bắt nạt anh, bây giờ em sẽ đánh nó tàn phế".
"Là hắn, chính là hắn!"
Tôn Hạc Minh cũng không khách khí, vội vàng chỉ tay về phía Diệp Phàm.
Lý Bại Thiên nhìn theo hướng tay Tôn Hạc Minh chỉ, liền nhìn thấy Diệp Phàm đang bình tĩnh đứng giữa đám đông, vẻ mặt cậu ta vốn ngạo mạn, đột nhiên cứng lại, biểu cảm bỗng trở nên đông cứng.
Tôn Hạc Minh không chú ý đến Lý Bại Thiên, hắn giơ tay ra chỉ về phía Diệp Phàm rồi nói: "Thằng nhóc, nhìn thấy gì chưa? Người này chính là người bạn biến dị của tao, Lý Bại Thiên người được mệnh danh là thiên thần cánh bạc!"
"Nếu mày biết điều thì lập tức quỳ xuống cầu xin tao, tao có thể bảo cậu ấy nhẹ tay một chút".
"Nếu không, tao chắc chắn sẽ cho mày biết còn có cái kết đau đớn hơn cả cái chết".
"Ha ha!" Diệp Phàm cười lạnh, nói: "Thiên thần cánh bạc! À há, vừa đúng hai cái vỉ nướng, nướng cánh của anh ta chắc ngon lắm đấy!"
Tôn Hạc Minh ngẩn ra một lát, hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần Diệp Phàm nhìn thấy Lý Bại Thiên, chắc chắn sẽ sợ phát run, không ngờ rằng Diệp Phàm lại bày vẻ mặt bình tĩnh với hắn, còn dám châm chọc hắn, không hề có dấu hiệu sợ hãi hắn chút nào.
Mấy giây sau, Tôn Hạc Minh mới định thần lại, đáy mắt hắn lóe lên tia độc ác, nói: "Được lắm, rất tốt, thằng nhóc, mày cũng ngạo mạn đấy, chết đến nơi mà vẫn ăn nói ngông cuồng như vậy? Đợi sau khi bạn tao đánh mày tàn phế, tao sẽ đập nát cái mồm của mày, để kiếp sau mày không dám ăn nói ngông cuồng như thế nữa".
Nói đến đây, Tôn Hạc Minh vô thức quay lại nhìn Lý Bại Thiên, kết quả phát hiện ra cậu ta đứng tại chỗ như "hóa đá", điều này khiến Tôn Hạc Minh hoang mang nghi ngờ, vội vàng hỏi: "Chú em Lý, chú, chú ngây ngốc cái gì thế? Chính là thằng này đã bắt nạt anh, bây giờ chú giúp anh đánh thằng này tàn phế đi".
"Đánh tàn phế, phế, phế, phế người này sao?" Lý Bại Thiên nhìn Diệp Phàm, giọng run run nói với Tôn Hạc Minh: "Mẹ nhà anh muốn hại chết tôi à?"
Nói xong, Lý Bại Thiên gần như không do dự, quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
Nhìn thấy cảnh "kỳ lạ" này, tất cả mọi người đều ngây người ra.
"Chuyện, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Lý Bại Thiên sao lại quỳ xuống? Đây là chiêu thức thần thông gì thế?"
"Tôi cũng không hiểu, tại sao Lý Bại Thiên vừa nhìn thấy người thanh niên kia liền chạy tới quỳ xuống vậy, chẳng lẽ người thanh niên kia có lai lịch kinh khủng đến thế ư?"
"Vừa rồi Lý Bại Thiên còn hét lên với Tôn Hạc Minh, giống như rất sợ người thanh niên đó vậy".
"Đường đường là thiên thần cánh bạc, cả Đào Thành này còn có người khiến anh ta sợ hãi sao? Chẳng lẽ người này là Vương thiếu gia lợi hại nhất Đào Thành sao?"
...
Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán sôi nổi, ai cũng hoang mang, không hiểu tại sao Lý Bại Thiên lại quỳ trước mặt Diệp Phàm, thậm chí, có người còn hoài nghi Diệp Phàm là Vương thiếu gia lợi hại nhất Đào Thành.
Mặc dù chuyện Vương Đằng bị giết đã lan truyền xôn xao cả Đào Thành, nhưng chỉ trong giới người biến dị mà thôi.
Có rất nhiều người thường không biết chuyện Vương Đằng đã bị giết chết.
Thật ra, không chỉ có những người xem ở đây hoang mang, mà đến cả Diệp Phàm cũng có chút không hiểu tại sao Lý Bại Thiên lại quỳ trước mặt anh.
Vừa rồi anh có liếc nhìn Lý Bại Thiên mấy cái, có thể khẳng định rằng, anh không hề quen biết Lý Bại Thiên, cho nên Lý Bại Thiên đột nhiên quỳ xuống, Diệp Phàm cũng không hiểu chuyện gì.
Sau khi Tôn Hạc Minh bị Lý Bại Thiên quát vào mặt, hắn phải ngây ra một lúc mới bình tĩnh lại được, lúc nhìn thấy Lý Bại Thiên quỳ trước mặt Diệp Phàm, hắn vội vàng xông lên, kéo Lý Bại Thiên đứng dậy, nói với Lý Bại Thiên: "Chú em Lý, chú, chú sao thế? Sao chú phải quỳ trước mặt thằng này?"
"Cút ra cho ông!"
Nhưng Lý Bại Thiên lại không vui vẻ gì với Tôn Hạc Minh, cậu ta hét lớn, sau lưng liền mọc ra một đôi cánh màu bạc, vung cánh một phát liền đánh Tôn Hạc Minh "bịch" một cái, ngã xuống đất cách xa bốn năm mét, cát bụi mù mịt nổi lên cuồn cuộn.
"Lý thiếu gia, cậu có ý gì? Cậu và anh Tôn là anh em kết nghĩa, sao cậu lại quỳ trước mặt người đã ức hiếp anh Tôn, còn ra tay với anh Tôn nữa chứ?"
Lưu Anh không thể tiếp tục nhìn nữa, vừa đỡ Tôn Hạc Minh vừa oán trách Lý Bại Thiên.
Lý Bại Thiên lạnh lùng đáp lại: "Mẹ con đĩ im mồm cho ông, ai kết nghĩa với thằng vô dụng như hắn chứ? Không tự soi gương xem, Lý Bại Thiên tao là ai? Sao có thể kết nghĩa với thằng vô dụng năm sáu mươi tuổi được? Tao không liên quan gì đến các người chúng mày, mày mà còn làm loạn, thấy sang bắt quàng làm họ nữa tao sẽ không ngại giết chúng mày đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...