Long Thần Tại Đô

Sắc mặt Tần Phong Linh vô cùng khó coi.

Mọi việc đã đến bước đường này thì dù cô ấy có thông minh tài giỏi đến đâu cũng không biết nên giải quyết tình hình này thế nào.

Nhìn thấy Vương Đằng ép buộc Tần Phong Linh, mọi người xung quanh không dám đứng lên nói giúp Tần Phong Linh.

Vương Đằng là kẻ tàn nhẫn, độc ác có tiếng.

Đám thanh niên tài giỏi, đẹp trai, mặc dù ai ai cũng có gia thế, không giàu thì sang, nhưng trước mặt anh ta thì xuất thân của bọn họ chẳng là cái đinh gì cả.

Nếu như đắc tội với Vương Đằng, gia tộc của họ cũng chẳng cứu nổi bọn họ.

Thậm chí, bọn họ còn có thể làm liên lụy đến gia tộc của mình.

Vậy nên không có ai muốn rước họa vào thân.

"Đắc tội Vương thiếu gia thì nhất định phải chịu cái kết thê thảm".

"Lần này, Tần Phong Linh thật sự xui xẻo rồi, tự nhiên lại đem theo tên cận vệ kia, tấn công Vương thiếu gia, haizz!"

"Về sau, khi chúng ta tham gia buổi tiệc của Vương thiếu gia, tốt nhất là không nên đem theo người, nếu không sẽ gặp xui xẻo, e rằng sẽ rơi vào thảm cảnh như Tần Phong Linh".

"Hì hì, theo như tôi thấy, Tần Phong Linh đúng là đáng chết, chờ tí nữa Vương thiếu gia chơi chán rồi, chúng ta cũng qua đó chơi đùa chút? Loại đàn bà như Tần Phong Linh nhất định là loại cực phẩm của cực phẩm".

...

Đám người bên trong đại sảnh biệt thự đều xôn xao bàn tán.


Tần Phong Linh tái xanh mặt, đột nhiên không biết nên làm thế nào.

Thấy Tần Phong Linh không làm gì, Vương Đằng lập tức không vui, anh ta giơ tay lên tát một cái lên mặt cô ấy, rồi lạnh lùng nói: "Cô không nghe thấy lời ông đây nói à? Tôi nói lại lần nữa, cô có làm theo lời tôi nói không? Hay muốn chết?"

Lúc nói, tay phải Vương Đằng giơ lên, lòng bàn tay lóe lên từng tia chớp.

Điều này khiến mọi người ở đây đều câm như hến, không ai dám ho he.

Cần phải biết, mọi người ở đây đều là người thường, không có ai là người tu hành, vậy nên, mặc dù chiêu thức mà Vương Đằng sử dụng chỉ là chiêu thức cơ bản nhất của người tu hành, nhưng cũng đủ để khiến toàn bộ người trong đại sảnh biệt thự sợ hãi.

"Tôi, tôi...", Tần Phong Linh nghiến răng, kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nói với Vương Đằng: "Tôi có thể làm như lời anh nói, nhưng hãy để bạn tôi đi trước, mọi việc xảy ra hôm nay đều không liên quan gì đến cô ấy ”.

Tần Phong Linh đã quyết tâm chọn cái chết.

Nhưng cô ấy hi vọng có thể cứu được Mã Hồng Dược.

Bộp!

Tuy nhiên, Tần Phong Linh vừa nói xong, Vương Đằng giơ tay phải lên, tát một cái vào má Tần Phong Linh, anh ta lạnh lùng nói: "Cô là gì? Cô nghĩ mình có thể ra điều kiện với tôi sao? Tôi có thể nói rõ cho cô biết, đêm nay cô và bạn cô nhất định không thể sống mà rời biệt thự”.

"Đương nhiên, nếu các cô biết điều".

"Tôi có thể cho các cô chết thoải mái một chút, nếu không tôi nhất định sẽ khiến các cô hiểu thế nào gọi là sống không bằng chết".

"Anh, anh,...", Tần Phong Linh tức giận nắm chặt nắm đấm.

Nhưng cô ấy hiểu rõ.

Trước mặt Vương Đằng, cô ấy chỉ là con kiến hôi mà thôi, không thể phản kháng lại.

Nhưng lại liên lụy đến Mã Hồng Dược, điều này khiến cô ấy cảm thấy rất áy náy.

Mã Hồng Dược đứng bên cạnh, mặc dù sớm biết sẽ bị Tần Phong Linh liên lụy, nhưng sau khi nghe thấy lời Vương Đằng nói hôm nay sẽ giết cô ấy, cô ấy vẫn sợ đến phát khóc.

"Có vẻ như, không dạy cho cô một bài học, cô sẽ không biết tôi lợi hại đến đâu!", ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, tay phải khẽ rung, một chùm tia chớp bắn về phía Tần Phong Linh.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người xông vào đại sảnh, lập tức chắn trước người Tần Phong Linh.

Bóng người này chính là Diệp Phàm.

Diệp Phàm chắn trước Tần Phong Linh, nhưng không thấy anh làm bất cứ điều gì, mà chùm tia chớp từ tay phải Vương Đằng đều biến mất trong không trung.

Nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện kịp thời chắn đòn cho Tần Phong Linh, toàn bộ người trong đại sảnh lập tức sững sờ.

Đặc biệt là Vương Đằng, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, ánh mặt kinh ngạc, khiếp sợ, dần dần chuyển thành sợ hãi, ngay cả cơ thể vì sợ hãi nên cũng không thể khống chế được mà run rẩy.


Anh ta không dám tin cảnh trước mắt mình là thật.

Cần phải biết, phi kiếm lúc này Diệp Phàm để lại đã rơi trên trên mặt đất, điều này có nghĩa là Phùng Thiên Dịch đã hạ được Diệp Phàm.

Vậy nên, nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Phàm, Vương Đằng rất sốc và bối rối.

Một lúc sau anh ta mới có thể phản ứng lại.

Sau đó, anh ta lập tức sợ đến không nói nên lời, cơ thể lùi lại theo bản năng.

Diệp Phàm nhìn thấy mặt Tần Phong Linh in hằn vết tay xanh tím, sắc mặt lập tức u ám, lạnh lùng nhìn Vương Đằng, cơ thể đằng đằng sát khí, khiến cho người khác vô cùng sợ hãi.

"Nói đi, cậu muốn chết như thế nào?"

Diệp Phàm gằn từng chữ một.

Anh vừa nói vừa bước từng bước về phía Vương Đằng.

"Anh, anh đừng đến đây....", Vương Đằng vô cùng sợ hãi, giọng nói run rẩy: "Ông, ông cố của tôi là người tu hành rất lợi hại, anh dám động vào một sợi tóc của tôi, ông cố tôi sẽ lột da rút gân, phân thây anh thành trăm mảnh”.

“Thế này đi, chỉ cần anh tha cho tôi".

"Tôi sẽ đảm bảo với anh, tôi sẽ bỏ qua hết chuyện ngày hôm nay, anh thấy thế nào?"

Vương Đằng vừa lùi lại, vừa nói ra thân phận thật của mình, muốn dọa Diệp Phàm sợ.

Chuyện đến bước này, anh ta chỉ có thể lấy vị tổ tiên đi ra từ bí cảnh Đào Nguyên để dọa Diệp Phàm.

Đồng thời, anh ta cũng nhận thua.

Mặc dù anh ta ngông cuồng, phách lỗi, nhưng anh ta không ngu.


Với tình hình bây giờ, nếu anh ta dám "đối cứng" với Diệp Phàm, anh ta chắc chắn phải chết.

"Tôi hỏi thêm lần nữa, cậu muốn chết như thế nào?", Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Anh, anh, anh không sợ ông cố tôi sao? Ông cố tôi là....", giọng nói của Vương Đằng run rẩy, muốn nói cho Diệp Phàm biết tổ tiên anh ta là người đi ra từ bí cảnh Đào Nguyên.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vốn chẳng sợ sự uy hiếp của Vương Đằng, anh trực tiếp chặn họng Vương Đằng, sát khí đằng đằng nói: "Tôi không quan tâm ông cố cậu là ai, cho dù có là ông trời thì sao nào? Đã chọc vào tôi thì chỉ có đường chết".

"Nếu cậu không biết mình nên chọn cách nào!"

"Thế để tôi chọn giúp cậu nhé, vạn kiếm phanh thây".

Lời vừa dứt, tay Diệp Phàm rung lên, hơn trăm thanh phi kiếm phóng ra.

Tay anh hóa thành hình kiếm chỉ lên trời, hơn trăm thanh phi kiếm xoay tròn, giống như cơn lốc xoáy cao mấy mét, đột nhiên rung lên, quét về phía Vương Đằng.

Sắc mặt Vương Đằng thay đổi, anh ta muốn tránh nhưng bản thân quá yếu, sao có thể tránh được hơn trăm thanh phi kiếm mà Diệp Phàm phóng ra, anh ta lập tức bị cơn lốc xoáy tạo bởi hơn trăm thanh phi kiếm bao trùm, mỗi thanh chém xuống, cuối cùng bị nghìn vạn thanh kiếm phanh thây.

"A a a a a a........"

Vương Đằng phát ra tiếng kêu thảm thiết, dưới đòn tấn công của hơn trăm thanh phi kiếm, trong nháy mắt anh ta chỉ còn là một bộ xương trắng, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Khi Diệp Phàm giết Vương Đằng, có một lá bùa bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ rồi vỡ tan.

cChiếc bùa này vừa vỡ nát liền hóa thành tia sáng màu đỏ, bay ra khỏi biệt thự, biến mất cuối chân trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui