Đèn dầu màu xanh trông vô cùng bí hiểm, nó tỏa ra một nguồn năng lượng đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
Đây không phải là một chiếc đèn dầu bình thường.
Mà là một vũ khí cổ.
Hơn nữa, năng lượng của món vũ khí cổ này không hề thấp, ít nhất cũng phải là cấp đạo khí.
Chỉ có điều món vũ khí cổ này không được hoàn chỉnh, chỉ có thể phát huy ba phần mười uy năng của nó.
Sau khi Phùng Thiên Dịch lấy chiếc đèn dầu màu xanh ra, bấc đèn bỗng cháy lên, ngọn lửa âm ỉ, ánh sáng lập lòe, giống như có thể đốt xuyên cả thời gian, thiêu cháy dòng thời gian thành tro bụi.
Thực sự là phi phàm.
Điều quan trọng là, lúc bấc đèn của ngọn đèn dầu màu xanh cháy lên có thể tấn công luôn cả linh hồn.
Lúc Phùng Thiên Dịch lấy đèn dầu màu xanh ra, linh hồn của Diệp Phàm đột nhiên run rẩy, có cảm giác như hồn sắp lìa khỏi xác.
Điều này khiến vẻ mặt Diệp Phàm biến đổi.
Anh không dám lơ là chút nào, lập tức thúc giục chiêu thức đặc biệt của mình, thực lực của người tu hành tâm cảnh bộc phát ra, sau người anh liền có hư ảnh thiên đình cổ chiếu rọi trên bầu trời giống như ảo ảnh vậy.
Trong thiên đình cổ có bí lực phun ra bao phủ lấy Diệp Phàm.
Có sự trợ giúp của luồng bí lực này, trạng thái hồn sắp lìa khỏi xác của Diệp Phàm lập tức ổn định lại.
Phùng Thiên Dịch niệm thủ ấn huyền diệu, truyền nguồn năng lượng vô tận vào chiếc đèn dầu màu xanh, bấc đèn lập tức cháy mạnh hơn, trong chốc lát đã đốt cháy cả bầu trời, bao phủ cả người Diệp Phàm.
Nếu là người tu hành bình thường, cho dù có là cấp thần tiên lục địa nếu bị ngọn lửa này thiêu đốt thì linh hồn chắc cũng bị thiêu thành tro bụi, mất mạng ngay tại chỗ.
Nhưng Diệp Phàm có bí lực của thiên đình cổ bảo vệ nên hoàn toàn không bị ngọn lửa lớn của chiếc đèn dầu màu xanh kia ảnh hưởng.
"Đạo pháp tự nhiên • Quang!"
Ỷ mình có bí lực của thiên đình cổ che phủ bảo vệ, Diệp Phàm thét lên, phóng lên cao, lại một lần nữa sử dụng đạo pháp anh lĩnh hội được, hai nắm đấm giơ lên cao, tia sáng rực rỡ vô tận từ bốn phương tám hướng ngưng tụ vào hai nắm đấm của anh.
Anh vung hai nắm đấm ra, từng dấu quyền dứt khoát tấn công giống như cuồng phong bão táp.
Mỗi một dấu quyền đều ẩn chứa năng lực không thể tưởng tượng nổi.
Ngay lập tức, ngàn vạn luồng ánh sáng từ các hướng khác nhau đâm chết Phùng Thiên Dịch.
"Sao có thể chứ?"
Phùng Thiên Dịch há hốc mồm, ông ta cứ nghĩ chỉ cần toàn lực sử dụng đèn dầu màu xanh, Diệp Phàm chắc chắn sẽ chết, nhưng không thể ngờ rằng, Diệp Phàm lại không bị ngọn lửa của đèn dầu màu xanh làm tổn thương chút nào.
Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Đối với đòn tấn công của Diệp Phàm, ông ta vội vàng xuất chiêu thức phòng ngự nhưng không kịp nữa rồi.
Quan trọng nhất là tất cả năng lực của ông ta đều truyền vào chiếc đèn dầu màu xanh hết rồi, vốn không còn chút năng lực phòng ngự nào cả.
Ầm!
Trong khi ánh mắt Phùng Thiên Dịch đang hoảng sợ, nghi ngờ, không cam lòng thì ngàn vạn luồng ánh sáng đã đánh vào người ông ta, quần áo trên người ông ta tan nát, tấm nội giáp cực kỳ phi phàm mặc dù có phát ra tia sáng phòng ngự nhưng vẫn không thể đỡ được uy năng của ngàn vạn luồng ánh sáng mà nổ tung, tan rã rồi dần biến mất.
"A a a a a.."
Cho dù Phùng Thiên Dịch rất mạnh nhưng bị ngàn vạn luồng ánh sáng tiêu diệt, cơ thể cũng sẽ không chịu nổi, ông ta lập tức hét lên.
Chưa đến mười giây, Phùng Thiên Dịch đã tan xác dưới sự tấn công của ngàn vạn luồng ánh sáng.
Sau khi Phùng Thiên Dịch bị Diệp Phàm giết chết, chiếc đèn dầu màu xanh ông ta vừa sử dụng lập tức mất đi ánh sáng, rơi xuống từ trên trời, Diệp Phàm thấy vậy liền đưa tay ra đỡ lấy chiếc đèn dầu màu xanh.
Chiếc đèn dầu màu xanh này quá phi phàm.
Là một món đạo khí không hoàn chỉnh.
Bây giờ nó vô cùng hữu ích đối với Diệp Phàm, thậm chí giá trị còn hơn cả hơn trăm thanh phi kiếm của anh.
Sau khi lấy được đèn dầu màu xanh, Diệp Phàm tung người nhảy lên trở về biệt thự.
Lúc này, trong biệt thự.
Vương Đằng vô cùng tức giận, anh ta vốn muốn đợi Diệp Phàm rời đi để ra tay với Tần Phong Linh, nhưng lúc Diệp Phàm rời đi còn để lại một thanh phi kiếm, phong tỏa khí tức của anh ta.
Chỉ cần anh ta có chút cử động, phi kiếm sẽ lập tức lấy mạng anh ta.
Cho nên, anh ta không dám ra tay với Tần Phong Linh.
Bây giờ vẻ mặt của Tần Phong Linh vừa căng thẳng vừa lo lắng, trong lòng cô ấy đang thật sự hối hận.
Cô ấy không tin tưởng Diệp Phàm
Cô ấy cảm thấy Diệp Phàm không phải là đối thủ của Phùng Thiên Dịch.
Mà một khi Diệp Phàm bị Phùng Thiên Dịch giết chết thì cô ấy ở đây cũng không biết sẽ thế nào.
Thậm chí còn liên lụy đến cả bạn tốt của cô ấy Mã Hồng Dược.
Trong biệt thự, nhưng người khác cũng tránh xa Tần Phong Linh và Mã Hồng Dược, đồng thời cũng chỉ trỏ bàn tán về hai người bọn họ, tất cả bọn họ đều muốn vạch ra ranh giới với Tần Phong Linh và Mã Hồng Dược.
Rõ ràng bọn họ coi thường Diệp Phàm.
Bởi vậy bọn họ đều sợ liên lụy.
"Tần Phong Linh lần này chắc chắn sẽ chết rất khó coi cho xem, Vương thiếu gia không chừng sẽ nghĩ ra cách độc ác gì đó giày vò cô ta cho xem".
"Cậu có ý kiến? Hay là cậu muốn đứng ra nói giúp cho Tần Phong Linh? Ồ, mình nhớ ra rồi, bình thường quan hệ giữa cậu và Tần Phong Linh rất tốt mà, có cần mình nói cho Vương thiếu gia nghe không".
"Thôi, thôi, thôi, người anh em, mình và Tần Phong Linh thật sự không thân thiết gì đâu, là cô ta muốn quyến rũ mình thôi".
"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, nếu như thực sự có liên quan đến nhau, những người ở đây ai có thể tránh? Tốt nhất là đừng lên tiếng nữa, thủ đoạn của Vương thiếu gia đáng sợ như nào, mọi người ai cũng biết mà".
...
Mọi người trong biệt thự đang bàn tán sôi nổi.
Bụp!
Đúng lúc này, phi kiếm đang ở trên không trung chĩa mũi kiếm về phía Vương Đằng đột nhiên rơi xuống đất.
Sự thay đổi đột ngột này khiến không khí đang nghiêm trọng trong đại sảnh biệt thự, mọi người đều bị dọa sợ, tất cả đều nhìn về phía phi kiếm bị rơi xuống đất.
"Ha ha!"
Nhìn thấy phi kiếm chĩa về phía mình rơi xuống đất, Vương Đằng phá lên cười.
Anh ta là người tu hành, mặc dù vừa nhập môn nhưng cũng biết rằng, tình hình như thế này chứng tỏ Diệp Phàm xảy ra chuyện, nêu không phi kiếm sẽ không đột nhiên mất đi năng lực rơi xuống đất.
"Xem ra, người tu hành đi cùng cô đã bị Phùng lão giết rồi", Vương Đằng vừa cười cừa mặt phi kiếm dưới đất lên, bước về phía Tần Phong Linh.
Vẻ mặt Tần Phong Linh biến sắc.
Lúc này đây, sự lanh lợi thường ngày của cô ấy lại không nghĩ ra được cách nào để giải quyến tình hình trước mắt.
Cô ấy chỉ có thể thụt lùi về sau theo bản năng, cách xa Vương Đằng.
Vương Đằng vốn vô cùng tức giận, nhưng vì cái chết của Diệp Phàm nên đã hạ hỏa, lập tức tâm trạng tốt lên cho nên không nóng nảy như trước nữa.
Quan sát Tần Phong Linh một chút, trong mắt anh ta đầy những ý nghĩ gian ác.
"Vừa nãy không chú ý, bây giờ mới phát hiện, cô cũng xinh đấy, cơ thể cũng tuyệt đỉnh, khà khà, thế này đi, nếu cô muốn sống thì bò như chó qua đây".
Vương Đằng nhếch khóe miệng, sau khi nở một nụ cười vô cùng gian ác liền nói với Tần Phong Linh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...