Vèo! Vèo! Vèo!
Hàng trăm thanh phi kiếm lao về phía Phùng Thiên Dịch, như một chiếc lồng được tạo bởi kiếm, bao phủ lấy Phùng Thiên Dịch.
Sắc mặt Phùng Thiên Dịch lạnh lùng, không thèm để ý đến kiếm trận được tạo bởi hơn trăm thanh phi kiếm kia, cơ thể ông ta hơi rung lên, linh áp mạnh mẽ tản ra, tạo thành một chiếc lồng bằng linh áp, dễ dàng chắn được đòn từ hơn trăm thanh phi kiếm kia.
Hơn nữa, tay phải ông ta còn tạo pháp quyết, xung quanh xuất hiện một văn trận huyền bí.
Những văn trận này đột nhiên nổ tung, từng trận sấm sét xé ngang không trung, đánh vào kiếm trận tạo thành bởi hơn trăm thành phi kiếm, nó có uy lực khủng bố, trực tiếp đánh vỡ kiếm trận, hơn trăm thanh phi kiếm bị văng toán loạn.
"Giết!"
Phùng Thiên Dịch vừa mới đánh văng hơn trăm thanh phi kiếm, Diệp Phàm đã bước ra một bước, cơ thể nhanh chóng lao ra, vọt đến trước mặt ông ta, cách ông ta khoảng chưa đầy năm mét.
Sau đó, Diệp Phàm tung quyền, tấn công Phùng Thiên Dịch.
Anh sử dụng quyền thuật không tên, linh áp quanh người cuộn trào mạnh liệt, từng đòn quyền ảnh tung lên cao, như thác trút xuống, đánh về phía Phùng Thiên Dịch.
Phùng Thiên Dịch bất ngờ, nhưng ông ta vẫn giữ được bình tĩnh, tay phải tạo thành bí ấn huyền bí, hoa văn huyền bí lại xuất hiện, tạo thành chiếc khiên linh lực, chắn trước hàng ngàn hàng vạn đòn quyền ảnh của Diệp Phàm.
Đùng!
Từng đòn quyền ảnh đánh lên chiếc khiên linh lực, tạo thành tiếng nổ vang trời, cơn bão năng lượng biến thành một cơn lốc xoáy màu đen quét xung quanh, kéo bật gốc những ngọn cây cao chót vót trong bán kính trăm mét.
"Hạo Nhiên Chính Khí".
Sau khi chắn được đòn tấn công của Diệp phàm, Phùng Thiên Dịch khẽ hét lên một tiếng, ông ta như thuồng luồng xông ra biển, khí thế cuồn cuộn xông về phía Diệp Phàm, hơn nữa khí thể màu vàng kim nhạt cũng cuộn trào mãnh liệt lao khỏi người ông ta.
Khí thể màu vàng kim nhạt là một trong hàng nghìn hàng vạn cỗ năng lượng được tạo bởi linh lực, Hạo Nhiên Chính Khí được tạo ra bởi Nho Gia Chính Tông.
Hạo Nhiên Chính Khí được coi là thể năng lượng mạnh nhất, mạnh đến khó tin.
Vậy nên, Phùng Thiên Dịch mặc dù chỉ là có thực lực của tu sĩ Nguyên Anh sơ kì nhưng khả năng chiến đấu lại vượt xa những tu sĩ Nguyên Anh sơ kì thông thường như Cao Hư Khâu, mặc dù là tu sĩ Nguyên Anh sơ kì nhưng khi phải đối mặt với Diệp Phàm thì không thể đánh bại anh.
Còn Phùng Thiên Dịch lại có thể giao đấu được với Diệp Phàm.
Chỉ thấy Phùng Thiên Dịch sau khi đến gần Diệp Phàm, tay phải ấn xuống, cơ thể ông ta lập tức ngưng tụ Hạo Nhiên Chính Khí, trong nhanh mắt tạo thành một bàn tay màu vàng kim nhạt, không trung rung chuyển, đè bàn tay xuống Diệp phàm.
Bàn tay vàng kim có uy lực rất mạnh, khiến Diệp Phàm có cảm giác như bị một ngọn núi lớn hùng vĩ đè lên.
Hạo Nhiên Chính Khí là thể năng lượng mạnh nhất, mỗi đòn Hạo Nhiên Chính Khí đều rất nặng, không thể so sánh với linh lực thông thường.
Nho sĩ hữu vân: Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh.
Có thể thấy Hạo Nhiên Chính Khí mạnh đến đâu.
Thông thường, tu sĩ xuất thân từ Thánh nhân Thế gia đều chưa đủ tư cách đạt được công pháp tu luyện Nho Gia Chính Tông Hạo Nhiên Chính Khí, nhưng Phùng Thiên Dịch xuất thân từ Thư viện Bạch Lộc Động.
Mà Thư viện Bạch Lộc Động được mệnh danh là thư viện đứng đầu trong nước, Phùng Thiên Dịch cũng có địa vị không thấp trong thư viện Bạch Lộc Động, vậy nên có đủ tư cách để tu luyện công pháp Nho Gia Chính Tông, có được nguồn năng lượng Hạo Nhiên Chính Khí mạnh mẽ đến vậy.
Diệp Phàm híp mắt, cảm thận được uy lực của Hạo Nhiên Chính Khí, khi phải đối mặt với bàn tay vàng kim nhạt kia, tay phải anh hóa thành hình kiếm, lập tức, hơn trăm thanh phi kiếm khẽ rung, hóa thành một dòng kiếm khí mạnh mẽ lao về bàn tay vàng kim nhạt kia.
Đùng!
Âm thanh kinh động đất trời vang lên, dưới đòn tấn công như vũ bão của hơn trăm thanh phi kiếm, bàn tay vàng kim nhạt bị đánh tan.
Điều này khiến Phùng Thiên Dịch không khỏi sững sờ, bất ngờ nhìn Diệp Phàm nói: "Có vẻ như, tôi đã coi thường cậu rồi, cậu đáng để tôi xuất kiếm".
Lời vừa dứt, Phùng Thiên Dịch bước lên một bước, nhảy lên trong trung, trực tiếp ngồi xếp bằng trên không trung.
Tiếp theo, Hạo Nhiên Chính Khí xung quanh cơ thể ông ta cuồn cuộn dâng trào, một thanh kiếm cổ màu xanh xuất hiện trong không trung bên cạnh Phùng Thiên Dịch, từng luồng Hạo Nhiên Chính Khí rót vào trong thanh kiếm cổ màu xanh, một luồng linh áp vô cùng khủng bố đột nhiên tỏa ra từ thanh kiếm cổ màu xanh.
Thanh kiếm cổ màu xanh không ngừng rung lên, từng chữ triện nhỏ màu vàng kim nhạt hiện ra, treo lơ lửng quanh thanh kiếm ấy.
"Thánh Nhân dưỡng Hạo Nhiên - Chính Khí hóa nhất kiếm".
Phùng Thiên Dịch vừa hét lên, tay phải hóa thành kiếm giơ cao, chỉ về phía Diệp Phàm, thanh kiếm cổ màu xanh lập tức rung lên, lao về phía Diệp Phàm, muốn giết chết anh.
Thanh kiếm này vô cùng huyền diệu, vô số kiếm ảnh xuất hiện, giăng khắp nơi.
Khiến cho người khác không thể nào đoán được quỹ đạo di chuyển của thanh kiếm.
Hơn nữa, đòn này có uy lực rất mạnh, như có thể chém núi chém sông bằng một nhát kiếm, san phẳng đất trời không bằng phẳng thuở xa xưa.
Đây là kiếm thuật vô cùng mạnh "Hạo Nhiên nhất kiếm"!
Đối mặt với đòn này, ngay cả người mạnh như Diệp Phàm cũng phải tái mặt, trong mắt tràn đầy kiêng dè, linh hồn của anh thậm chí còn run sợ, không mảy may dám khinh thường, Diệp Phàm lập tức thúc dục chiêu thức của người tu hành tâm cảnh.
"Nam Thiên Môn!"
Diệp Phàm sử dụng chiêu thức phòng ngự lĩnh ngộ từ tâm cảnh, nguồn bí lực mạnh mẽ cuồn cuộn trào dâng từ tâm cảnh của anh, ngưng tụ trước cơ thể anh, tạo thành một cánh cổng cổ xưa.
Cánh cổng cổ xưa này quá phi thường, nó cổng lớn của thiên đình cổ.
Đùng!
Thanh kiếm cổ màu xanh đánh lên cánh cổng cổ xưa với sức mạnh vô song, ngay lập tức vang lên tiếng động rung trời. Dưới tác động của sức mạnh kinh hoàng nổ ra từ thanh kiếm cổ màu xanh, các vết nứt bắt đầu xuất hiện trên cánh cổng cổ xưa.
Tuy nhiên, khả năng phòng ngự của cánh cổng cổ xưa quá mạnh, rất nhiều dòng văn tự bí ẩn trên cánh cổng cổ sáng lên, bóng của bốn vị thần xuất hiện trên cánh cổng.
Bóng hình của bốn vị thần tỏa ra sức mạnh đáng sợ, như thể các vệ binh là bốn thiên vương canh giữ cổng thiên đình cổ.
Dưới tác động liên tục của sức mạnh của thanh kiếm cổ màu xanh, nó gây ra một loạt vụ nổ năng lượng, một loạt các cơn lốc xoáy đen cao hơn mười mét cuốn ra, dữ dội phá hủy tất cả mọi thứ trong vòng bán kính một nghìn mét, khiến vạn vật trong bán kính một nghìn mét đều bị phá hủy.
Cuối cùng, Nam Thiên Môn vẫn chặn được đòn tấn công đầy uy lực của thanh kiếm cổ màu xanh.
Điều này khiến mặt Phùng Thiên Dịch biến sắc, phải biết rằng, đòn khi nãy là đòn mạnh nhất của ông ta, thông thường, không ai trong cùng cảnh giới có thể chặn được đòn này, Diệp Phàm còn thấp hơn ông ta một cảnh giới, vậy mà có thể chặn được một đòn này, điều này thực sự khiến ông ta vô cùng bất ngờ.
Sau khi đỡ được đòn tấn công mạnh nhất của Phùng Thiên Dịch, mắt Diệp Phàm lóe lên tia dữ tợn, lạnh lùng nói với Phùng Thiên Dịch: "Chiêu thức vừa rồi chính là tuyệt chiêu của ông đúng không? Ông không có chiêu thức nào khác đúng không? Vậy ông chuẩn bị để chết đi".
Lời vừa dứt, Diệp Phàm liền tấn công Phùng Thiên Dịch.
Nhưng vào lúc này, Phùng Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, đồng thời thu lại thanh kiếm cổ màu xanh, tung ra một cái chiếc đèn dầu màu xanh thần bí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...