"Tòa biệt thự này có bố trí trận pháp? Hơn nữa, từ nguồn linh áp mà trận pháp này còn tỏa ra, có thể thấy tu sĩ bố trí trận pháp này có tu vi thấp nhất là Kim Đan hậu kì".
Diệp Phàm đi vào tòa biệt thự, ngay lập tức cảm giác được linh áp.
Điều này khiến Diệp Phàm không khỏi cảnh giác.
Anh rất quan tâm Tần Phong Linh, vậy nên, người mà anh sắp xếp ở Đào Thành để bảo vệ Tần Phong Linh đều là cao thủ của tổ chức Cửu Long.
Tuy nhiên, tổn thất lần này quá lớn.
Điều này có nghĩa là người nhắm vào Tần Phong Linh không đơn giản.
Vậy nên Diệp Phàm mới đích thân đến Đào Thành một chuyến, muốn giải quyết triệt để vấn đề an nguy của Tần Phong Linh.
Bây giờ, tòa biệt thự lại có trận pháp do tu sĩ bố trí, Diệp Phàm đương nhiên không dám coi thường, sợ rằng người mà đối phương nhắm vào Tần Phong Linh.
Vậy nên Diệp Phàm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bên trong tòa biệt thự đang tổ chức một buổi tiệc, có hai mươi mấy nam thanh nữ tú trạc tuổi Tần Phong Linh, lúc này bên trong đại sảnh tòa biệt thự mọi người đều chơi đùa rất vui vẻ.
Tần Phong Linh sau khi đến đại sảnh biệt thư, đám nam nữ trẻ tuổi trong đại sảnh lập tức chào hỏi Tần Phong Linh.
"Chú ơi, chú chọn chỗ ngồi xuống ăn chút gì đi, nhớ đừng gây chuyện nhé".
Tần Phong Linh nói với Diệp Phàm.
"Ừm?", Diệp Phàm cau mày, không nói gì thêm, ngồi trong góc đại sảnh.
Đúng lúc này, cậu thanh niên từng có mâu thuẫn với Diệp Phàm đang nhìn anh chằm chằm, cậu ta quay người đi lên tầng hai của biệt thự.
Tần Phong Linh bắt đầu nói chuyện với đám trai gái trẻ tuổi, cô ấy vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên, cô gái đón Tần Phong Linh ở cổng khu biệt thự cao cấp lại có chút lạc lõng, có vẻ không thoải mái, sau khi nói chuyện với Tần Phong Linh, cô bước đến bên cạnh Diệp Phàm.
"Chú gì ơi...", cô gái mỉm cười nói với Diệp Phàm: "Xin chào, cháu tên là Mã Hồng Dược, là bạn thân của Phong Linh".
"Ừm, Diệp Phàm!", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Có thể thấy, chú rất quan tâm Phong Linh, chú chắc không chỉ đơn giản là vệ sĩ của Phong Linh đâu nhỉ?"
"Tôi là bạn của bố cô bé".
"Chẳng trách...", Mã Hồng Dược gật gật đầu nói: "Chắc chú cảm thấy Phong Linh là một cô gái hư nhỉ? Thực ra chú nhầm rồi, đừng thấy Phong Linh vô tư, trên thực tế, Phong Linh rất tinh ranh, đám đàn ông có ý đồ với Phong Linh đều chưa từng thành công".
"Ồ...", Diệp Phàm cau mày.
Mã Hồng Dược đột nhiên nghĩ ra gì đó, tiếp tục nói với Diệp Phàm: "Đúng rồi, người thanh niên lúc nãy đụng độ với chú tên là Liêu Thanh, bố cậu ta là một trong mười người giàu nhất Đào Thành, lúc nãy chú đắc tội với cậu ta, nên nhớ cẩn thận, cậu ta là kiểu người có thù tất báo, nhất định sẽ không bỏ qua đâu".
"Nếu cậu ta là người có đầu óc, cậu ta sẽ ngoãn ngoãn không làm gì".
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Anh đường đường là Long thần, sao có thể sợ con trai của một trong mười người giàu nhất Đào Thành được? Đây đúng là trò cười.
Khi Mã Hồng Dược nói chuyện với Diệp Phàm được một lúc, Tần Phong Linh đột nhiên chạy qua, kéo tay Mã Hồng Dược, đưa Mã Hồng Dược qua nói chuyện, uống rượu với đám thanh niên kia.
Diệp Phàm ngồi một mình trong góc, bình tĩnh, thư thả.
Nhưng đúng lúc này, một đám người đi xuống từ tầng hai tòa biệt thự, đám người này ai ai cũng anh tuấn lịch sự, tài giỏi đẹp trai, trong đó có cả Liêu Thanh người từng có mâu thuẫn với Diệp Phàm.
Lúc này, đám thanh niên đang vây quanh một người đàn ông mặc vest màu xanh đi xuống từ tầng hai biệt thự.
Người đàn ông mặc vest màu xanh trông khoảng hai mươi ba tuổi, dáng người cao ngất, khí thế hiên ngang, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan thanh tú.
Miệng anh ta mím chặt, lộ ra nụ cười nhạt, tạo ra cảm giác mê hoặc người khác.
Nhìn thấy người đàn ông mặc vest xanh bước xuống từ tầng hai tòa biệt thự, đám nam thanh nữ tú trong đại sảnh biệt thự, ai ai cũng trầm trồ kêu lên.
Người đàn ông mặc vest xanh hiển nhiên là một người rất có quyền lực, ngay cả Liêu Thanh, công tử hàng đầu trong giới công tử bột Đào Thành, cũng chỉ có thể trở thành lá xanh tô điểm thêm cho người đàn ông mặc vest xanh.
"Cảm ơn mọi người đã nể mặt tôi đến đây tham gia buổi tiệc hôm nay, người đàn ông mặc vest màu xanh mở miệng nói: "Hôm nay, chúng ta hãy chơi và tận hưởng tuổi trẻ của mình một cách trọn vẹn, ngoài ra, tôi còn chuẩn bị tiết mục rút thăm trúng thưởng, tất cả mọi người tham gia buổi tiệc ngày hôm nay đều có cơ hội bốc thăm, hơn nữa người rút được giải đặc biêt sẽ có được quả biến dị".
Giọng của người đàn ông mặc vest xanh rất cuốn hút, không chỉ khiến người khác cảm thấy thoải mái, mà còn cảm thấy được sự uy nghiêm bất khả xâm phạm từ người đàn ông đó.
Nghe thấy lời người đàn ông mặc vest xanh nói, mọi người trong đại sảnh của biệt thự đều sôi trào.
Quả biến dị là nguồn tài nguyên quan trọng nhất thế giới lúc này, theo lẽ thường, nếu được chào bán trên thị trường, nó sẽ được người khác mua ngay lập tức, nó gần như là vô giá.
Ăn quả biến dị xong sẽ có dị năng, món đồ tốt đến vậy, mọi người sao có thể không phấn khích.
Ngay cả hai mắt của Liêu Thanh và đám công tử bột đang đứng cạnh người đàn ông mặc vest xanh cũng phát sáng, họ đang kích động vô cùng.
Đám công tử bột và Liêu Thanh đều là thường bình thường, càng hiểu quả biến dị ít ỏi và quý giá đến đâu.
Bố bọn họ để đoạt được quả biến dị mà sẵn sàng đánh đổi bất kì tài sản nào.
Nhưng hôm nay, người đàn ông mặc vest xanh lại lấy ra một quả biến dị, hơn nữa còn cho mọi người tham gia bữa tiệc cơ hội để đoạt được nó, mọi người sao có thể không kích động được.
Diệp Phàm cau mày, anh đương nhiên hiểu rõ sự quý giá của quả biến dị, người đàn ông mặc vest xanh lại lấy quả biến dị làm phần thưởng rút thăm, điều này khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Anh nhìn người đàn ông mặc vest xanh, phát hiện anh ta dù là một tu sĩ nhưng thực lực không cao, gần như tương đương với mấy tu sĩ vừa bước qua ngưỡng cửa tu hành.
Sau khi người đàn ông mặc vest xanh tuyên bố sẽ lấy quả biến dị ra làm phần thưởng rút thăm trúng thưởng cho buổi tiệc ngày hôm nay, anh ta lại nói mấy câu, bảo mọi người tự nhiên như ở nhà, sau đó, anh ta nhìn về phía Diệp Phàm.
Khi người đàn ông mặc vest xanh nhìn Diệp Phàm, Liêu Thanh vội vàng thì thầm mấy câu vào tai người đàn ông mặc vest xanh.
Người đàn ông mặc vest xanh cau mày, bước về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Xin chào, tôi là Vương Đằng, nghe nói, anh vừa uy hiếp bạn tôi, muốn chặt tay bạn tôi?"
"Anh có biết, Vương Đằng tôi có địa vị như thế nào ở Đào Thành không?"
"Uy hiếp bạn tôi, chính là đang tát vào mặt Vương Đằng tôi, có điều, tôi sẽ nể mặt Phong Linh, không tính toán với anh, nhưng anh nhất định phải xin lỗi bạn tôi".
"Ha ha!", Diệp Phàm cười cười, liếc mắt nhìn Vương Đằng nói: "Anh sai rồi, tôi không uy hiếp bạn anh, tôi chỉ nói cho bạn anh biết sự thật mà thôi".
"Anh có ý gì?", Vương Đằng cau mày không hiểu lời Diệp Phàm.
"Có nghĩa là, chỉ cần cậu ta táy máy tay chân, tôi sẽ chặt tay cậu ta. Đây không phải là uy hiếp, mà là sự thật", Diệp Phàm bình tĩnh nói.
“Nghe giọng điệu của anh, anh hoàn toàn không coi Vương Đằng tôi ra gì nhỉ!”, Vương Đằng híp mắt, lóe lên một tia lạnh lẽo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...