Diệp Phàm nhìn nhìn Tần Phong Linh tinh ranh, do dự một lát cuối cùng cũng quyết định đồng ý, gọi điện thoại cho giáo viên của Tần Phong Linh giúp cô xin nghỉ một ngày.
"Cảm ơn chú nhé, tạm biệt chú!", Tần Phong Linh cười với Diệp Phàm rồi vẫy tay rời đi.
"Cháu đi đâu đấy?", Diệp Phàm ngây người một lát rồi vội vàng đuổi theo Tần Phong Linh.
"Không phải cháu vừa nói sao? Cháu có cuộc hẹn với mấy người bạn", Tần Phong Linh nói.
"Không được!", Diệp Phàm kéo Tần Phong Linh lại, nói: "Cháu đang bị theo dõi, tình hình bây giờ rất nguy hiểm, tốt nhất cháu lên ở nhà, không được chạy lung tung".
Nhưng Tần Phong Linh hất tay Diệp Phàm ra, nói: "Chú ơi, mạng người quý giá nhưng tự do còn quý hơn, bảo cháu ở nhà cả đời, dù có sống đến trăm tuổi thì cũng còn ý nghĩa gì chứ? Được rồi, cháu không nói với chú nữa, nếu không cháu sẽ đến muộn mất, tạm biệtchú".
Nói xong Tần Phong Linh vẫy một chiếc taxi trên đường rồi ngồi lên xe.
Nhìn thấy Tần Phong Linh lên xe taxi, Diệp Phàm chau mày, cơ thể lóe một cái, dùng tốc độ vô cùng nhanh để lên ghế sau của chiếc taxi đó.
"Chú làm gì thế?", Tần Phong Linh nhìn thấy Diệp Phàm lên xe, không khỏi chau mày, quay đầu lại chất vấn.
"Không phải bố cháu đã nói rồi sao? Chú đến để bảo vệ cháu nên cháu đi đâu chú phải đi đấy", Diệp Phàm nói.
"Chú...", Tần Phong Linh nhìn chằm Diệp Phàm một lúc rồi mím môi nói: "Tùy chú, nhưng cháu nói trước, nếu chú làm cháu mất mặt trước bạn bè, cháu sẽ không khách khí với chú đâu, cho dù chú có là bạn của bố cháu".
Nói xong, Tần Phong Linh không quan tâm đến Diệp Phàm nữa, nói địa chỉ với tài xế xong liền rút điện thoại ra, gọi điện cười nói với người khác.
Nửa tiếng sau, taxi dừng lại ở khu biệt thự cao cấp bên cạnh hồ Bích của Đào Thành, Tần Phong Linh trả tiền xong liền xuống xe.
Lúc này, có một cô gái trẻ tầm tuổi Tần Phong Linh đang đứng đợi ở lối vào khu biệt thự cao cấp.
Nhìn thấy Tần Phong Linh bước xuống xe, cô gái vội vàng vẫy tay chào hỏi với Tần Phong Linh, Tần Phong Linh cũng cười đi tới, hai người nói chuyện vài câu, cô gái kia mới chú ý đến Diệp Phàm bên cạnh Tần Phong Linh, không khỏi chau mày lại, hỏi Tần Phong Linh: "Phong Linh, người này là?"
"Cận vệ của tớ đó", Tần Phong Linh nhún vai nói.
"À..." Cô gái trẻ ngây người một lát.
"Không cần phải quan tâm chú ấy đâu, cứ coi chú ấy như không khí là được rồi, chúng mình đi vào thôi", Tần Phong Linh nói.
"Được thôi", cô gái trẻ gật đầu, dẫn Tần Phong Linh đi vào khu biệt thự cao cấp.
Diệp Phàm cũng đi theo sau Tần Phong Linh, không nói lời nào.
Nếu như để người khác biết anh đường đường là Long thần mà lại trở thành cận vệ của một cô gái trẻ thì chắc cả phương Tây sẽ sôi sục, điên cuồng đi điều tra thân phận của Tần Phong Linh mất.
Rốt cuộc là người có lai lịch thế nào mới mời được Long thần làm cận vệ.
Diệp Phàm không để ý đến việc làm cận vệ cho Tần Phong Linh có mất mặt hay không, anh làm tất cả đều là vì ân tình của tướng quân.
Sau khi bước vào khu biệt thự cao cấp, cô gái trẻ cùng Tần Phong Linh đi tới căn biệt thự số 303, đây là một tòa biệt thự biệt lập có 4 tầng.
Có thể có tòa biệt thự lớn như thế này ở vị trí khu biệt thự đắc địa ở Đào Thành chắc chắn không phải người bình thường.
Cô gái trẻ và Tần Phong Linh vừa tới cổng biệt thự, cổng biệt thự liền mở ra, một thanh niên bước ra, sau khi nhìn thấy cô gái trẻ và Tần Phong Linh, cậu ta vội vàng tiến lên nói với Tần Phong Linh: "Phong Linh, sao bây giờ em mới đến?"
Vừa nói cậu ta vừa đi đến bên Tần Phong Linh, giơ tay ôm lấy eo Tần Phong Linh.
Rõ ràng, quan hệ của thanh niên này với Tần Phong Linh không đơn giản, hành động của hai người vô cùng thân mật.
Người thanh niên vừa ôm eo Tần Phong Linh vừa cười vừa nói với cô, ánh mắt cậu ta còn nhìn chằm chằm vào cổ áo rộng mở của Tần Phong Linh, chăm chú vào bộ ngực nõn nà của cô ấy.
Cùng lúc đó, tay cậu ta cũng lươn lẹo trượt xuống dưới, sờ mó mông của Tần Phong Linh.
Nhưng đúng vào giây phút quan trọng thì Diệp Phàm vẫn đứng một bên như không khí lại giơ tay ra bắt lấy tay của người thanh niên.
Đột nhiên bị người ta bắt lấy tay, người thanh niên ngây ra một chút, cậu ta quay đầu lại, bây giờ mới chú ý đến Diệp Phàm, lập tức chau mày lại, lạnh lùng hỏi: "Mày là ai? Sao lại bắt lấy tay tao?"
"Tôi cảnh cáo cậu, tay của cậu mà còn lươn lẹo nữa là tôi chặt đấy", ánh mắt Diệp Phàm vừa lạnh lùng vừa vô tình, trầm giọng nói với người thanh niên.
"Ha ha!", người thanh niên cười khẩy, vẻ mặt khinh thường nói với Diệp Phàm: "Mày nghĩ ông đây ngu à? Chặt tay ông đây á? Mày có tin ông đây giết cả nhà mày không?"
Người thanh niên vừa nói vừa vung tay ra muốn rút tay khỏi tay Diệp Phàm, nhưng tay của Diệp Phàm như một gọng kìm, cho dù người thanh niên có dùng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Điều này làm người thanh niên rất tức giận, nhìn Diệp Phàm với con mắt đầy sát khí.
Tần Phong Linh thấy vậy liền vội vàng nói với Diệp Phàm: "Chú làm gì thế? Anh ấy là bạn cháu".
"Bạn trai sao?", Diệp Phàm nhìn Tần Phong Linh.
"Không phải",Tần Phong Linh lắc đầu.
"Không phải bạn trai mà cháu còn thân mật với cậu ta như thế?"
"Quan hệ của chúng cháu tốt mà".
Bây giờ, người thanh niên mới hỏi Tần Phong Linh: "Phong Linh, thằng này là ai vậy?"
"Là cận vệ của em". Tần Phong Linh nói.
Diệp Phàm tiếp tục nói với Tần Phong Linh: "Con gái con đứa lớn như thế này rồi mà không ý thức được nguy hiểm sao? Cháu coi người ta là bạn nhưng người ta coi cháu là cái gì cháu biết không?"
"Cháu biết chứ, anh ấy muốn lên giường cùng cháu chứ gì", Tần Phong Linh nói vô cùng thản nhiên: "Chú ơi, thời đại nào rồi? Chú vẫn giữ suy nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân như ngày xưa sao? Hơn nữa, chú chỉ là cận vệ của cháu, chỉ cần bảo vệ tính mạng của cháu là được rồi, chú không có tư cách lo cả tự do cá nhân của cháu đâu?"
"Chú...", Diệp Phàm không nói lên lời.
"Được rồi, chú mau buông tay bạn cháu ra đi, nếu không mời chú rời khỏi đây". Tần Phong Linh nói.
"..."
Diệp Phàm nhìn Tần Phong Linh, anh đường đường là Long thần, vậy mà trước mặt Tần Phong Linh lại không dám manh động, anh liền buông tay người thanh niên ra.
Người thanh niên lạnh lùng nhìn Diệp Phàm một cái, nói: "Hôm nay nể mặt Tần Phong Linh ở đây, tao không đôi co với mày, nếu không ông đây nhất định cho mày biết thế nào gọi là người mày không thể chọc vào".
"Cậu mà còn để tay lung tung, tôi chắc chắn sẽ chặt", Diệp Phàm trầm giọng nói, anh dịu dàng với Tần Phong Linh không có nghĩa là anh không dám nổi cáu với người thanh niên.
Người thanh niên vốn rất tức giận nhưng nhìn Diệp Phàm nheo mắt lại phóng ra tia lạnh lẽo, vẻ mặt cậu ta hơi biến sắc, trong lòng cũng có chút sợ hãi, không dám cái lại Diệp Phàm.
Do dự một lát, cậu ta cách xa Tần Phong Linh một chút, quay người đi vào trong biệt thự.
Tần Phong Linh nhìn Diệp Phàm một cái, con mắt xinh đẹp lóe lên tia khó hiểu, không nói gì mà cùng cô gái trẻ vừa nãy đi vào trong biệt thự.
Diệp Phàm cũng đi vào theo, nhưng vừa bước vào trong biệt thự Diệp Phàm liền không khỏi biến sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...