Sở Thanh Nhã đưa Diệp Phàm trực tiếp đi vào phòng VIP của nhà hàng Thiên Hạ của thành phố Áo.
Ngồi trong phòng VIP, phục vụ lập tức đưa thực đơn.
"Diệp Phàm, anh muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi nhé!", Sở Thanh Nhã đưa thực đơn cho Diệp Phàm.
"Ừm!", Diệp Phàm không khách khí, cầm thực đơn, gọi mấy món đặc trưng của nhà hàng.
Mấy ngày nay, anh phải chịu nhiều khổ cực rồi.
Chưa có ngày nào được ăn một bữa ngon lành cả.
Nhất là khi phải lưu lạc nơi đảo hoang, thức ăn thiếu thốn nghiêm trọng, anh và Triệu Vũ phải đi săn thú, mặc dù săn được không ít, nhưng không có gia vị để nướng thịt, vậy nên, thành phẩm vô cùng khó ăn.
Diệp Phàm và Triệu Vũ đều là tu sĩ, tu vi cao thâm, có thể nhịn ăn một khoảng thời gian.
Vậy nên bọn họ hầu như chẳng hề động đũa vào món thịt nướng trên đảo hoang.
Chẳng mấy chốc, phục vụ đã bắt đầu bưng đồ ăn lên, mười mấy món nhanh chóng được bê lên đầy đủ, có thể thấy, dịch vụ của nhà hàng Thiên Hạ thành phố Áo rất tốt.
Diệp Phàm cũng không khách khí, cầm đũa lên, ăn như hổ đói.
Đúng như lời Sở Thanh Nhã nói, món ăn của nhà hàng Thiên Hạ thành phố Áo thực sự ngon, dù Diệp Phàm là người kén ăn, nhưng trong lòng cũng ngầm thừa nhận đồ ăn nhà hàng này ngon.
Nhìn thấy Diệp Phàm ăn như hổ đói, Sở Thanh Nhã không khỏi nhíu mày, nói: "Diệp Phàm, anh nhịn đói bao lâu rồi?"
"À...", Diệp Phàm ngại ngùng nói: "Trên đường về Hoa Hạ, máy bay gặp sự cố, vậy nên phải sống trên đảo hoang mấy ngày, trên đó chỉ ăn chút hoa quả thôi".
"Vậy anh ăn nhiều một chút, tí nữa tôi lại gọi thêm vài món nữa", Sở Thanh Nhã nói.
"Được, tôi thấy món ăn của nhà hàng này khá ngon", Diệp Phàm nói.
Sở Thanh Nhã nhìn Diệp Phàm, không được cười.
Cứ như vậy, Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã vừa ăn vừa nói chuyện.
Nói chuyện với Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm cũng hiểu hơn về những thay đổi của Hoa Hạ.
Đúng như anh nghĩ, những thay đổi của Hoa Hạ kinh khủng hơn mọi nơi trên thế giới nhiều, dường như những ngọn núi, con sông lớn của Hoa Hạ cũng xảy ra nhiều thay đổi, thậm chí có những loại sinh vật từ thời cổ xưa chạy ra từ nơi đây.
Hoa Hạ bây giờ, đặc biệt là ở khu vực trung tâm, dường như từ một đại đô thị đột nhiên biến thành thời kì tiền sử, nhiều thành phố ở xung quanh cũng xuất hiện nhiều ngọn núi hùng vĩ.
Thậm chí, ngay trong thành phố lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng thú dữ gầm vang trời.
Có lúc còn có những con thú dữ to bằng chiếc máy bay bay vút qua trên bầu trời thành phố.
Có thể nói, vùng ven biển Hoa Hạ ít xảy ra biến dị hơn, điều này dẫn đến việc, nhiều người Hoa Hạ đua nhau rời khỏi khu vực trung tâm, chuyển đến các thành phố ven biển.
Tất nhiên, vùng ven biển Hoa Hạ tuy không có nhiều biến dị, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, ví dụ như, vùng ven biển trước đây vốn là biển rộng mênh mang, nhưng bây giờ, nhiều khu vực lại xuất hiện các đảo nhỏ.
Những hòn đảo nhỏ này được bao trùm trong làn sương trắng, trông vô cùng thần bí.
Như hòn đảo thần tiên trong truyền thuyết.
Ngoài ra, còn có rất nhiều sinh vật biển biến dị xuất hiện, như mấy ngày trước ở thành phố Áo, có một người cá mập đi lên từ dưới biển sâu, tiến vào thành phố Áo, kết quả là bị bốn người đứng đầu thành phố Áo cùng nhau tiêu diệt.
Từ cuộc trò chuyện với Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm cũng hiểu rõ hơn về tình hình của thành phố Áo.
Hiện nay thành phố Áo có năm thế lực.
Bốn ông trùm thành phố Áo mỗi người chèo trống một phương của thế lực ngầm thành phố, nhưng trên bề mặt, chính quyền thành phố Áo vẫn là to nhất, duy trì trật tự thành phố Áo.
Còn bốn ông trùm thành phố Áo là Lý Vĩnh Quý, Diệp Khởi Sơn, Hà Vân Hồng, Trương Bách Niên.
Trong đó, Diệp Khởi Sơn là một người biến dị siêu cấp gặp may mắn, mặc dù là một trong bốn ông trùm thành phố Áo, thế lực cũng không yếu hơn ba người kia, nhưng ông ta chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, căn cơ không bằng ba người kia.
Lý Vĩnh Quý là đệ tử của Thánh Nhân Thế Gia, Hà Vân Hồng cũng là người nhà họ Hà có truyền thống tu hành, còn Trương Bách Niên lại là đệ tử Thiên Hạ Đạo Quan.
Sở Thanh Nhã mở sòng bạc ở thành phố Áo, nhận được sự ủng hộ của chính quyền thành phố Áo, vậy nên, bốn ông trùm cũng phải nể mặt Sở Thanh Nhã, vì vậy việc mở sòng bạc ở thành phố Áo của Sở Thanh Nhã rất thuận lợi, hầu như không gặp bất kì rắc rối nào.
Thậm chí bốn ông trùm thành phố Áo cũng từng đến chúc mừng vào ngày cô khai trương sòng bạc.
Dựa theo lời Sở Thanh Nhã, bốn ông trùm thành phố Áo ngày thường không có ân oán gì, chung sống hòa bình với nhau.
Điều này là vì cả thế giới đều thay đổi, trong thời đại này, nếu muốn tiếp tục sống tiếp, cần phải bảo vệ được thế lực của mình.
Vậy nên, bốn ông trùm thành phố Áo không ra tay để tranh đoạt lợi ích.
Diệp Phàm cau mày, lần này, Lý Vĩnh Quý, Hà Vân Hồng đều vì anh mà đối đầu với Diệp Khởi Sơn.
Chuyện này sẽ phá vỡ thế cân bằng vốn có của thành phố Áo.
Lý Vĩnh Quý giúp anh, là vì Lý Long.
Nhưng còn Hà Vân Hồng thì anh không hiểu nổi nguyên nhân tại sao ông ta lại giúp anh, cần phải biết, anh không có bất kì quan hệ gì với Hà Vân Hồng, thậm chí anh còn không quen người này.
Diệp Phàm ăn bữa cơm với Sở Thanh Nhã mất hai giờ, hai người nói rất nhiều chuyện.
"No vỡ bụng rồi, chúng ta đi dạo chút đi", Diệp Phàm cầm khăn tay lau miệng, nói với Sở Thanh Nhã.
"Được thôi!", Sở Thanh Nhã gật đầu, lập tức gọi phục vụ thanh toán.
Thanh toán xong, Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã đi ra khỏi phòng riêng, tuy nhiên, vừa mới bước ra, anh đã gặp đụng phải một cậu thanh niên.
Diệp Phàm vững như núi, sừng sững bất động.
Ngược lại, cậu thanh niên kia va phải anh, bị ngã bay ra, nằm bò trên mặt đất cách đó một mét.
"Mẹ nó, con chó mù nào dám va phải ông đây?", cậu thanh niên bò dậy, mở miệng chửi mắng, sau đó, cậu ta nhìn thấy Diệp Phàm và Sở Thanh Tuyết.
Thấy Diệp Phàm đi cùng Sở Thanh Tuyết, cậu thanh niên sững sờ, mặt đầy kinh ngạc mà nhíu mày, nói với Sở Thanh Tuyết: "Cô, cô Sở, tại sao lại là cô? Xin lỗi nhé, lúc này tôi cứ tưởng là ai khác, vậy nên... thái độ không đúng mực, cô bỏ qua nhé".
Sở Thanh Nhã cau mày, nhìn cậu thanh niên, mặt đầy khó chịu nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Không sao đâu!"
"Cô Sở, người này là?", anh thanh niên chỉ vào Diệp Phàm, rồi hỏi Sở Thanh Nhã.
"Bạn của tôi!", Sở Thanh Nhã thản nhiên nói.
"Ồ! Ồ!”, cậu thanh niên gật gật đầu, nhiệt tình chào hỏi Diệp Phàm: "Người anh em, anh là bạn của cô Sở thì cũng là bạn của Hoắc Thiên Hoa tôi, ở thành phố Áo, nếu gặp phải chuyện gì, anh có thể mượn danh của Hoắc Thiên Hoa tôi, sẽ không có ai dám làm khó anh".
"Anh không xứng làm bạn của tôi!", Diệp Phàm liếc mắt nhìn cậu thanh niên, bình thản nói.
Anh vừa nhận ra, khi thấy tên Hoắc Thiên Hoa này, trong mắt Sở Thanh Nhã chỉ toàn thù ghét, vậy nên, anh cũng chẳng hề có chút hảo cảm nào với cậu thanh niên này.
Nghe thấy lời Diệp Phàm, Hoắc Thiên Hoa sửng sốt, ngây người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...