Lo Bạng Địch xảy ra chuyện, Diệp Phàm và Triệu Vũ lập tức chạy về bờ sông nơi mà mọi người đang nghỉ ngơi.
Họ nhìn thấy Bạng Địch đã tỉnh rồi.
Mặc dù nghe thấy ‘tiếng rồng kêu’ của Bạng Định nhưng lúc này nó vẫn chưa biến về hình dạng ban đầu.
Với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, nó đang đạp Diệp Thế Xung trên mặt đất.
Lúc này Bạng Địch trông như một đứa trẻ tầm tám, chín tuổi, vẻ mặt ngây thơ vô hại, nhưng nó ra tay rất tàn độc, chân đạp vào mặt Diệp Thế Xung, đột nhiên dùng lực giẫm mạnh đến mức khiến xương má của Diệp Thế Xung đều nứt vỡ.
Mọi người xung quanh đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh này.
Ai cũng không dám tin, Diệp Thế Xung ngông cuồng tự cao tự đại lại bị một đứa đứa trẻ tám, chín tuổi giẫm dưới chân.
Điều này khiến người ta khó mà tin được.
“Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đứa trẻ tám, chín tuổi đó có lai lịch thế nào mà lại hung dữ giẫm tên Diệp Thế Xung dưới chân như thế chứ, đúng là......muốn chết mà.”
“Diệp Thế Xung cũng đen thật, lúc trên máy bay đã bị đánh một trận, trước đó thì bị Diệp Phàm giáo huấn một phen, bây giờ lại đắc tội với một đứa trẻ trông vô hại nhưng lại ra tay tàn độc như vậy, anh ta đúng là đen đủi mà!”
“Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy, tôi vừa nghe thấy tiếng thú kêu kinh thiên động địa liền quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Thế Xung bị đứa trẻ kia giẫm dưới chân.”
“Tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nhớ là đứa trẻ đấy đi cùng với đám người Diệp Phàm, nhưng cũng không biết lý do tại sao mà đang ngủ tự dưng bật dậy? Còn đạp tên Diệp Thế Xung dưới chân nữa.”
......
Đám đông đều há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh Bạng Địch giẫm Diệp Thế Xung dưới chân.
Lúc này năm, sáu tên vệ sĩ da đen bên cạnh Diệp Thế Xung mới phản ứng lại, bọn họ không nói không rằng liền lao đến ra tay với Bạng Địch.
“Muốn vây đánh ông đây sao? Muốn chết hả?”
Bạng Địch nói.
Bây giờ cậu ta có dáng vẻ của một đứa trẻ tầm tám, chín tuổi nhưng khi nói ra câu này thì rất ra dáng ông cụ non, khiến người ta không biết nói gì.
Có điều, vừa dứt lời, cơ thể của Bạng Địch lóe một cái liền lao về phía năm sáu tên vệ sĩ da đen chuẩn bị bao vây nó, sau đó thi triển một công pháp đặc biệt, cơ thể của nó biến hóa thành những cái bóng.
Những cái bóng này đều tung nắm đấm, chỉ bằng một chiêu đã khiến năm, sáu tên vệ sĩ da đen bay ra ngoài, ngã trên mặt đất cách đó mười mấy mét.
Bịch! Bịch! Bịch!
Năm, sáu tên vệ sĩ da đen ngã trên mặt đất, xương toàn thân của bọn chúng đều sắp rạn nứt, ai ai cũng kêu la thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết, tất cả đều mất hết sức chiến đấu, thực lực của đám vệ sĩ này vốn không hề kém cỏi, nhưng trước mặt Bạng Địch chúng lại vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không thể đỡ nổi một chiêu.
Đơn giản mà nói, năm, sáu tên vệ sĩ này có bản lĩnh nhưng Bạng Địch đã ở cấp độ tu tiên rồi.
Kẻ luyện võ công đánh nhau với người tu tiên, không phải là tự tìm đến cái chết sao?
Bạng Địch hạ gục năm, sáu tên vệ sĩ da đen trên mặt đất chỉ bằng một chiêu, mà mọi người xung quanh đều không nhìn rõ tất cả, bọn họ chỉ cảm thấy mắt vừa hoa thì năm, sáu tên vệ sĩ da đen đã bay ra ngoài.
Đợi đến khi họ điều tiết lại mắt nhìn thì thấy Bạng Địch vẫn đang giẫm lên đầu Diệp Thế Xung.
“Thằng oắt con này, mày, mày dám giẫm lên tao, tao thề rằng nhất định sẽ lột da rút gân, băm mày thành trăm mảnh!”
Diệp Thế Xung cố chịu đựng cơn đau dữ dội ở gò má, lớn tiếng mắng Bạng Địch.
Hắn cảm thấy bản thân thực sự đen đủi.
Trước đó thì gặp Diệp Phàm, lúc nãy hắn ta định nhân lúc Diệp Phàm và Triệu Vũ không có ở đây để ra tay với Bạng Địch – người giống như đang ‘hôn mê’, muốn dạy dỗ nó một bài học nhớ đời.
Tuy nhiên gã ta không ngờ rằng, lúc vừa bước đến bên cạnh Bạng Địch, chuẩn bị ra tay thì đột nhiên nó mở mắt.
Diệp Thế Xung bị Bạng Địch đột nhiên tỉnh dậy làm cho sợ hết cả hồn, không đợi gã ta kịp định thần lại, cũng không biết Bạng Địch sử dụng chiêu thức gì mà trực tiếp đạp vào mặt gã ta, khiến gã bẹp dí trên mặt đất không thể cử động được.
Xương gò má của gã ta đã vỡ toác ra, cơn đau dữ dội khiến gã đau như sắp chết ngất đi.
Lúc Bạng Địch dễ dàng giải quyết năm, sáu tên vệ sĩ da đen của Diệp Thế Xung thì cách đó không xa ông già đang ngồi thiền để kiểm soát hơi thở đột nhiên mở mắt.
Ông già này tên là Cao Hư Khâu, bởi vì một vài lý do đặc biệt mà ông ta phải làm vệ sĩ bên cạnh Diệp Thế Xung.
Nhưng ông ta không phải là kẻ ác, vì thế ông ta rất ghét hành vi của Diệp Thế Xung, trước đó lúc Diệp Thế Xung dẫn năm, sáu tên vệ sĩ da đen đi bắt nạt mọi người, ông không hề tham gia mà chỉ ngồi thiền ở một bên để kiểm soát hơi thở.
Nhưng bây giờ Bạng Địch ra tay quá tàn nhẫn, nếu tiếp tục để nó đạp như thế thì sẽ đạp nát đầu Diệp Thế Xung mất.
Vì thế Cao Hư Khâu đành phải ra tay.
Nếu như Diệp Thế Xung có mệnh hệ gì thì Cao Hư Khâu sẽ phải trả cái giá vô cùng thê thảm.
Vù!
Tốc độ của Diệp Thế Xung rất nhanh, cơ thể lóe một cái đã đến bên cạnh Bạng Địch, ông giơ tay phải ra nắm lấy cổ áo phía đằng sau của Bạng Địch, chuẩn bị xách nó lên.
Ông là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, vô cùng mạnh mẽ.
Vì thế, mặc dù ông nhận ra Bạng Địch không phải người bình thường, nhưng ông vẫn không hề sợ hãi, cho rằng Bạng Địch chỉ là một đứa trẻ, vì thế, ông không sử dụng chiêu thức lợi hại nhất, mà chỉ muốn nhấc Bạng Địch lên để cứu Diệp Thế Xung là được.
Nhưng lúc Cao Hư Khâu sắp chạm vào cổ áo phía sau của Bạng Địch, nó liền quay ngắt đầu lại nhìn Cao Hư Khâu, đồng thời khóe miệng nó nhéch lên, lộ ra nụ cười mỉa mai gian ác.
Nụ cười của Bạng Địch vừa kỳ lạ vừa gian tà, khiến người ta khiếp sợ.
Cho dù là kẻ mạnh như Cao Hư Khâu đều bị biểu cảm của Bạng Địch dọa cho một phen, không khỏi sững sờ.
Nhưng trong giây phút thất thần ngắn ngủi của Cao Hư Khâu, Bạng Địch khẽ nghiêng đầu liền tránh được tay phải đang định vồ lấy nó của Cao Hư Khâu, đồng thời nó nhân cơ hội giơ hai tay ra, giống như vuốt rồng, lập tức túm lấy cổ và xương quai xanh của ông ta.
Rắc rắc!
Hai tay của Bạng Địch dùng lực, lập tức cơ thể của Cao Hư Khâu không kiểm soát được liền quỳ trên mặt đất.
Lúc này ông ta không thể cử động được.
Dường như hai tay của Bạng Địch đã kiểm soát mạch máu của ông ta.
Chỉ cần Cao Hư Khâu manh động là Bạng Địch có thể giết chết ông ta ngay lập tức.
Mặt Cao Hư Khâu biến sắc, trong lòng cảm thấy kinh sợ đồng thời cũng lộ ra biểu cảm hãi hùng, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, một đứa trẻ tầm tám, chín tuổi không chỉ thực lực mạnh mẽ mà thủ đoạn còn rất hung ác, trong phút chốc đã ngăn chặn được ông.
Điều này khiến Cao Hư Khâu thấy không phục, ông là một người già mà bây giờ lại bị một đứa trẻ bắt quỳ dưới đất.
Đúng thật là……
Một nỗi nhục lớn!
“Dựa vào thằng ranh con như mày mà cũng đòi đánh lén ông sao? Đúng là muốn chết mà!”
Bạng Địch nói với vẻ mặt cao ngạo hống hách.
Nghe nó nói, Cao Hư Khâu vừa cảm thấy xấu hổ vừa cạn lời, một người già bảy mươi, tám mươi tuổi đầu bây giờ lại bị một đứa trẻ tám, chín tuổi gọi là ‘thằng ranh con’, thật là tức chết đi được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...