"Anh uy hiếp tôi?", Diệp Phàm nhìn Morrison, đáy mắt đầy sát ý, dằn từng chữ một: "Long Thần là người sẽ chấp nhận bị uy hiếp sao?"
Lời vừa dứt, cơ thể Diệp Phàm khẽ run lên.
Đột nhiên, có một uy thế mạnh mẽ tản ra từ người Diệp Phàm, ngay lập tức phá bỏ khí thế đè ép của Morrison.
Morrison cau mày, lộ ra vẻ nghiêm trọng, từ bàn tay vừa lộ ra của Diệp Phàm, anh ta dám chắc rằng sức mạnh Diệp Phàm không hề thua kém anh ta.
"Long Thần, hôm nay tôi đến đây thực sự là để dùng biện pháp hòa bình để giải quyết mọi việc", Morrison hít sâu một hơi, đè nén lửa giận của bản thân, nói với Diệp Phàm.
"Tôi vừa nói rồi, cầu hòa phải có thái độ và điều kiện của cầu hòa", Diệp Phàm bình thản nói.
"Anh có điều kiện gì?", Morrison nghiến răng, nói với Diệp Phàm.
Nhiệm vụ giúp Ma Vương giáng lâm là do anh ta phụ trách.
Nếu như xảy ra vấn đề gì, anh ta sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Cho dù anh ta có là thầy phù thủy vĩ đại của Liên minh Ám Hắc thì đến lúc đó cũng phải chịu hình phạt của nội bộ Liên minh, rơi vào kết cục kinh khủng hơn cái chết.
Vậy nên, cho dù thái độ của Diệp Phàm khiến anh ta không thoải mái thì Morrison vẫn phải cắn răng chịu đựng, muốn thúc đẩy chuyện hòa giải với Diệp Phàm.
Cho Diệp Phàm một chút lợi thì có sao chứ?
Dù sao, đợi đến khi Ma Vương giáng lâm, anh ta có thể lấy lại từ Diệp Phàm gấp mười lần, trăm lần.
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên chút ngạc nhiên, anh vốn cho rằng Morrison sẽ không thể chấp nhận được thái độ của mình, nhưng không ngờ Morrison lại chọn cách khoan nhượng.
Có vẻ Diệp Phàm đã nghĩ nhiều rồi, từ việc này anh có thể đoán được Liên minh Ám Hắc thực sự không muốn gây chiến với anh.
Nhưng tại sao bọn họ lại không muốn gây chiến với anh?
Cần phải biết, thế lực của Liên minh Ám Hắc rất mạnh.
Tuy rằng trước kia Morrison có chút vênh váo hung hăng, nói chuyện thì khoác lác, nhưng có một sự thật là Liên minh Ám Hắc đã có từ mấy nghìn năm trước ở phương Tây, thế lực bên trong rất khó đoán.
Vậy nên, nếu nói là thực lực của Liên minh Ám Hắc không đủ mạnh, sợ gây chiến với tổ chức Long Thần, Diệp Phàm chắc chắn sẽ không tin.
Anh cảm thấy nhất định phải có nguyên nhân khác.
Lúc này anh đột nhiên nhớ ra lúc Trương Hà Vân rời khỏi thành phố MUA, điều tra được chuyện liên quan đến Liên minh Ám Hắc.
Những ngày gần đây Liên minh Ám Hắc dường như dồn toàn bộ sức lực vào việc Ma Vương giáng lâm, bây giờ lại kết hợp với thái độ của Morrison, Diệp Phàm cảm thấy có lẽ là vì việc Ma Vương giáng lâm nên Liên minh Ám Hắc mới không muốn gây chiến với Diệp Phàm.
"Không cần vội ra điều kiện!", Diệp Phàm cười nhạt, nói với Morrison bằng vẻ mặt trêu đùa: "Trước tiên anh hãy dùng đúng thái độ cầu hòa đã, trong lịch sử của nước Hoa Hạ chúng tôi, bên đi cầu hòa phải quỳ dưới đất, đợi đến khi anh quỳ xuống, chúng ta hẵng nói tiếp về điều kiện của tôi".
Ken két!
Nghe thấy lời của Diệp Phàm, Morrison lập tức nắm chặt quả đấm.
Hai mắt anh ta như đang rực lửa.
Anh ta tức giận đến cực điểm, sát ý từ trên người trào ra, lúc này toàn bộ bầu không khí của đại sảnh cũng trở nên vô cùng nặng nề.
Cũng đúng lúc mà sát ý của Morrison trở nên mãnh liệt nhất, có mấy chục bóng người đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, đứng ở các vị trí khác nhau, bao vây lấy Morrison.
Những người này đều là người âm thầm bảo vệ cho Diệp Phàm.
Nhìn thấy mấy chục người đột ngột xuất hiện, sắc mặt Morrison trở nên vô cùng khó coi.
Dựa theo cảm giác của anh ta, thực lực của mấy chục người này đều rất mạnh, nếu như cùng lúc tấn công, thì anh ta chắc chắn không phải đối thủ.
Quan trọng là anh ta là một vị phù thủy, muốn sử dụng chiêu thức mạnh mẽ thực sự phải cần thời gian để niệm thần chú, bây giờ bị đám người của Diệp Phàm bao vậy, liệu anh ta có đủ thời gian để niệm thần chú không?
Đến lúc đó, thần chú còn chưa niệm xong, đầu đã lìa khỏi xác.
Phải cân nhắc như vậy khiến Morrison hơi hoảng.
Nhưng dù vậy, anh ta cũng sẽ không quỳ trước Diệp Phàm, anh ta là thầy phù thủy vĩ đại của Liên minh Ám Hắc, quỳ xuống trước Diệp Phàm, việc này nếu như bị truyền ra ngoài, anh ta sẽ trở thành nỗi hổ thẹn của Liên minh Ám Hắc, chắc chắn sẽ bị phán tội chết trên cột hổ thẹn của Liên minh Ám Hắc.
Cho dù anh ta có lập được công lớn trong nhiệm vụ Ma vương giáng lâm lần này thì cũng không thể nhận được sự cất nhắc từ Ma vương, tiền đồ sẽ bị hủy hoại từ đây
"Sao vậy? Không chịu quỳ xuống à? Vậy đúng là bên cầu hòa không có thành ý rồi".
Diệp Phàm bĩu môi nói với Morrison.
Cơ thể của Morrison đang run rẩy, nhưng anh ta không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, anh ta đã chuẩn bị để liều chết.
Tuy nhiên, khi Morrison chuẩn bị liều chết, Diệp Phàm đột nhiên nói: "Nếu anh đã không có thành ý vậy hãy mau rời khỏi đây".
"Anh để tôi đi?", nghe được lời của Diệp Phàm, Morrison không khỏi ngẩn người, hết sức kinh ngạc mà hỏi.
"Hoa Hạ chúng tôi trước nay luôn là một đất nước có lễ nghi, hai bên giao chiến, không chém sứ thần", Diệp Phàm khí thế lẫm liệt nói, cùng lúc đó, tay anh vung lên, mấy chục người phụ trách bảo vệ cho anh đều lập tức rời đi.
Nhìn thấy mười mấy người kia bỏ đi, Morrison thở phào nhẹ nhõm, anh ta cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ rằng, Diệp phàm lại lấy đạo lý "Hai bên giao chiến, không chém sứ thần" để tha cho anh ta một mạng.
"Long Thần, anh sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay", Morrison hung ác nói, nói xong câu này, anh ta liền chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút", Diệp Phàm đột nhiên mở lời, gọi Morrison mới đi được một bước phải dừng lại.
"Anh có ý gì?", sắc mặt Morrison thay đổi, quay đầu nói với Diệp Phàm, trong lòng thầm mắng bản thân, đáng nhẽ mình không nên nhất thời nổi giận, vênh váo nói ra mấy lời độc địa gì chứ? Lẽ ra nên quay người rời đi mới phải.
"Tôi muốn làm rõ, anh bảo rằng tôi sẽ phải hối hận vì hành động hôm nay là để chỉ việc tôi không chấp nhận lời cầu hòa từ Liên minh Ám Hắc hay là việc tôi thả anh đi?", Diệp Phàm nói tiếp:"Tôi là một người luôn vui vẻ chấp nhận ý kiến từ đối phương, chỉ cần lời anh nói có lý, để sau này bản thân không hối hận, tôi nhất định sẽ nghe anh".
"Ví dụ như nếu việc thả anh sẽ khiến tôi hối hận”.
"Vậy thì tôi giết anh để tránh hậu họa nhé!"
"...", nghe xong câu này, Morrison nhất thời cạn lời, mặt đỏ ửng lên.
Diệp Phàm đang ‘quang minh chính đại’ uy hiếp anh ta.
Vậy nên Morrison chỉ có thể nói: "Đương nhiên là việc không đồng ý ngừng chiến với Liên minh Ám hắc rồi, sau này anh sẽ hối hận".
"Việc này thì tôi chắc chắn sẽ không hối hận, thôi được rồi, anh đi đi!", Diệp Phàm vẫy tay rồi nói tiếp: "Sau khi về, đừng quên chuyển lời giúp tôi đến thủ lĩnh của mấy người, bảo bọn họ nhớ rửa cổ sạch sẽ để chờ tôi, rất nhanh thôi, chính tay tôi sẽ đưa tất cả bọn họ vào địa ngục".
Morrison sợ xảy ra chuyện nên không dám nói gì, càng không dám cãi lại, anh ta lập tức quay người rời đi, anh ta đi rất nhanh cứ như sợ Diệp Phàm sẽ đổi ý.
Dẫu sao, Diệp Phàm cũng là người giết sứ giả của Quang Minh thần giáo, còn dùng chiêu thức thần bí biến tên sứ giả của Quang Minh thần Giáo thành pho tượng đá quỳ trên mặt đất.
Từ chuyện này có thể thấy, Diệp Phàm cũng là một kẻ độc ác.
Khua môi múa mép trước người độc ác như vậy là đang tự đẩy mình tới cái chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...