Xung quanh mộ tổ của nhà họ Dương có rất nhiều người, ba chiếc máy xúc đang nổ máy chờ hoạt động, mười mấy người công nhân cũng xắn tay áo lên chuẩn bị.
"Tên họ Trương kia, mày làm chuyện quá đáng như vậy? Mà không sợ bị thiên lôi đánh sao? Làm cái chuyện tán tận lương tâm đào phần mộ nhà người ta sẽ gặp báo ứng đấy."
Một người đàn ông trung niên lớn tiếng hét lên.
Ông ấy nhìn qua khoảng tầm năm mươi tuổi, tóc mai đã ngả bạc.
Ông ấy muốn ngăn cản đám người xung quanh đào mộ tổ của nhà họ Dương, nhưng có vài tên trai tráng lực lưỡng lại khống chế ông gắt gao.
Ông tên là Dương Phong, ông bà của ông đã từng là người ở của nhà họ Dương Tinh Thành, đến đời bố mẹ ông, chủ nhân của Nhà họ Dương Tinh Thành cảm động trước sự trung thành của nhà bọn họ nên đã ban cho họ Dương, vì vậy ông là người đời này được chủ nhân nhà họ Dương Tinh Thành tín nhiệm nhất.
Vì lúc Dương Phong còn trẻ đã bị tai nạn giao thông dẫn đến mất đi khả năng sinh con.
Cho nên, chủ nhân nhà họ Dương đời này đã đưa con gái cho Dương Phong nuôi, đó chính là Dương Khiết Như.
Mấy năm trước, nhà họ Dương Tinh Thành gặp nạn diệt môn, do sự sắp đặt của Dương Thần, thời gian đó Dương Phong đưa Dương Khiết Như đi nước ngoài du lịch nên mới tránh được một kiếp nạn.
Trong lúc Dương Phong đang vùng vẫy gào thét, một tên đàn ông mặc áo vest đen oai phong liếc Dương Phong một cái, lạnh lùng nói: "Dương Phong, đừng cho là tôi không biết ông có quan hệ gì với Nhà họ Dương, tôi khuyên ông một câu, ông muốn sống thêm vài năm nữa thì đừng có dính vào bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Dương nữa."
"Nhà họ Dương nợ nhà họ Trương chúng tôi bốn trăm triệu, tôi lấy miếng đất mộ tổ của nhà họ Dương cũng là chuyện chính đáng."
"Hơn nữa, chuyện này cũng đã được tòa án thông qua, hợp pháp đó, ông dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi? Mau cút đi, để lỡ giờ lành động thổ của tôi hậu quả ông không gánh vác nổi đâu."
"Tao khinh." Dương Phong căm giận nhìn tên đàn ông mặc áo vest đen oai phong chửi ầm lên: "Họ Trương kia, lúc trước nhà họ Trương các người suýt chút nữa là diệt vong, chính nhà họ Dương đã ra tay giúp các người nên nhà họ Trương các người mới lay lắt sống tiếp được, nhưng sau này nhà họ Dương gặp nạn nhà họ Trương các người lại thừa nước đục thả câu, đúng là không biết xấu hổ."
"Có câu tục ngữ rất hay, ác giả ác báo, thiên đạo luân hồi, không tin cứ ngẩng đầu xem, ông trời sẽ chẳng tha cho ai đâu."
"Hôm nay nhà họ Trương các người dám đào mộ tổ của Nhà họ Dương thì nhất định sẽ gặp báo ứng."
Tên đàn ông mặc áo vest đen oai phong liếc Dương Phong một cái, nói với hai tên thanh niên đang khống chế Dương Phong: "Bịt miệng ông ta lại cho tao, nghe mà bực."
"Vâng!"
Hai tên thanh niên lập tức ra tay bịt miệng Dương Phong lại.
Sau đó tên đàn ông mặc áo vest đen oai phong bắt đầu dặn dò đám công nhân thi công đào mộ tổ của nhà họ Dương.
"Này, trước đây nhà họ Dương Tinh Thành vô cùng hiển hách, thế lực không kém gì tám đại gia tộc Tương Nam, thậm chí trước đây Nhà họ Trương gặp chuyện lớn cũng nhờ cậy Nhà họ Dương Tinh Thành ra tay cứu giúp, nhưng bây giờ Nhà họ Dương Tinh Thành không chỉ bị diệt môn mà còn bị người ta đào cả mộ tổ lên, đúng là làm người khác thương tiếc mà!"
"Trương Diệu Tổ quá điên rồ, vì đồng tiền mà có thể làm cái chuyện đào mộ tổ của nhà họ Dương lên."
"Đúng đấy, lúc trước nhà họ Dương Tinh Thành còn giúp đỡ nhà họ Trương, nhà họ Trương không nhớ tới ân tình này thì thôi lại còn đào mộ tổ nhà người ta, người của nhà họ Trương đúng là không đáng kết giao."
"Nhưng mà nhà họ Dương Tinh Thành đã bị diệt môn rồi, cho dù nhà họ Trương đào mộ tổ của nhà họ Dương thì có làm sao? Chẳng lẽ có chuyện trời phạt lên đầu Trương Diệu Tổ thật sao?"
...
Xung quanh đây ngoài đám công nhân ra thì cũng có không ít những người nghe ngóng tin tức đến xem, lúc này bọn họ đang bàn tán vô cùng sôi nổi.
Tên đàn ông mặc áo vest đen oai phong tên Trương Diệu Tổ, là Tam đệ của chủ nhân hiện tại của nhà họ Trương, người ở Tinh Thành đều gọi hắn là Trương Tam gia.
Mộ tổ của nhà họ Dương đều nằm trên miếng đất này, đây là miếng đất có giá trị vô cùng cao, Trương Diệu Tổ đào mộ tổ của nhà họ Dương lên là muốn xây một căn biệt thự sơn trang trên miếng đất này.
Nếu chuyện này có thể hoàn thành, Trương Diệu Tổ ít nhất cũng phải kiếm được mấy chục tỷ.
Đúng lúc Trương Diệu Tổ sai người bắt đầu đào mộ tổ của nhà họ Dương, Diệp Phàm và Dương Khiết Như vừa kịp tới, nhìn đám công nhân đang chuẩn bị bắt tay vào việc đào mộ tổ của Nhà họ Dương, trong lòng Diệp Phàm lập tức cuộn lên ý muốn giết người ngút trời.
"Dừng tay lại hết cho tao!"
Tiếng hét của Diệp Phàm như phật đà giận dữ xuất chiêu sư tử gầm, âm thanh vang dội làm mọi người ở đây đều thấy khiếp sợ.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Diệp Phàm, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Còn Dương Khiết Như nhìn thấy Dương Phong bị hai tên thanh niên khống chế, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, vội vàng xông đến, hét lớn với hai tên thanh niên: "Các người làm gì đấy? Mau buông bố tôi ra."
Hai tên thanh niên được Trương Diệu Tổ dùng số tiền lớn mời về, đã trải qua sự huấn luyện của công ty an ninh, đối diện với việc Dương Khiết Như xông đến, bọn chúng cho luôn một cước, muốn đạp ngã Dương Khiết Như.
Nhưng Diệp Phàm thấy vậy liền nhảy một bước đến, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ một chốc đã xông đến trước mặt Dương Khiết Như.
Bịch!
Diệp Phàm nhanh như chớp đạp cùng lúc hai chân về phía hai tên thanh niên đang giơ chân, đá vào hai chân đang giơ lên của hai tên đó, sau đó anh giơ tay ta cứu Dương Phong trong tay hai tên thanh niên trước vẻ mặt khiếp sợ của bọn chúng.
"Mày là ai?"
Trương Diệu Tổ nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
Diệp Phàm chỉ trừng mắt với Trương Diệu Tổ một cái, sau đó anh lạnh lùng lướt qua đám người đang chuẩn bị đào mộ tổ của Nhà họ Dương, sát khí đùng đùng nói: "Ai dám động vào một tấc đất mộ tổ của nhà họ Dương, tao sẽ chặt xương kẻ đó."
Đám công nhân chỉ là người bình thường, bị Diệp Phàm liếc nhìn một cái, liền lập tức có một cảm giác như đang rơi vào hố băng, một đám người ai cũng bị dọa bất động.
Trương Diệu Tổ cũng bị dọa bởi luồng sát khí trên người Diệp Phàm tỏa ra, ngây người một lúc mới phục hồi lại tinh thần, lập tức trầm giọng nói với Diệp Phàm: "Khẩu khí của mày lớn đấy?"
"Dám xen vào việc của nhà họ Trương tao, mày chán sống rồi à?"
"Biết điều thì mau cút đi, không thì ông đây sẽ ném mày xuống sông Tương Giang trồng hoa sen đấy."
"Nhà họ Trương là cái thá gì!" Diệp Phàm nhìn Trương Diệu Tổ, đôi mắt nheo lại như một con sói đói theo dõi con mồi, bắn ra những tia chết chóc lạnh lẽo.
Trương Diệu Tổ bị Diệp Phàm nhìn như vậy, trong lòng sợ hãi nhưng hắn ổn định lại tinh thần rất nhanh, theo hắn thấy, Nhà họ Trương là một trong tám đại gia tộc Tương Giang, còn hắn Trương Tam gia cũng có thế lực vô cùng lớn ở Tinh Thành, người đối đầu với hắn đều sẽ có kết cục rất thảm hại.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, trầm giọng nói với Diệp Phàm: "Thằng nhóc, nếu mày cứ muốn đâm đầu vào đường chết, thì hôm nay ông đây sẽ thành toàn cho mày."
Giọng nói dừng lại một chút, hắn hét lớn với mười mấy tên mặc áo vest đen đứng bên cạnh: "Lên hết cho tao, đánh chết nó giữ lại một hơi thở cũng không được."
Mười mấy tên thanh niên mặc vest đen đều được hắn dùng số tiền lớn mời từ công ty an ninh về, tên nào cũng là những kẻ tàn ác.
Hắn nhìn ra thân thủ của Diệp Phàm khi cứu Dương Phong, Diệp Phàm chắc chắn rất lợi hại, cho nên hắn để cho mười mấy tên thanh niên mặc vest đen lên cùng lúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...