Long Thần Tại Đô

An Hàn tức giận nhìn Diệp Phàm, tức muốn nổ đom đóm mắt.

Thân là người thừa kế tập đoàn Ngân Phong, từ bé đến giờ, hắn chưa từng bị đánh.

Càng huống hồ, trong vòng một năm đổ lại, sự phát triển của tập đoàn Ngân Phong tăng nhanh như vũ bão, trong số 100 công ty hàng đầu của Tinh Thành, xếp hạng mười mấy gì đó.

Dựa theo tình hình này, nhiều nhất là khoảng từ 5 đến 10 năm nữa, tập đoàn Ngân Phong có thể góp mặt vào top 50 công ty lớn mạnh nhất của Tinh Thành.

Điều này làm An Hàn càng không coi ai ra gì.

“Được, ngay bây giờ, tao sẽ gọi điện cho bố tao!” An Hàn rút điện thoại ra, bấm số của An Khánh.

Diệp Phàm không ngăn cản đối phương, hơn nữa anh còn ngồi xuống sofa trong văn phòng.

Về phần Hàn Lôi, ông ta chỉ liếc nhìn An Hàn, vẫn đứng nghiêm trang sau Diệp Phàm. Từ đầu đến cuối, ông ta không nói một lời nào.

Chẳng mấy chốc, cuộc gọi của An Hàn đến An Khánh đã được nhận.

Điện thoại vừa kết nối, An Hàn lập tức nói: “Bố, con bị người ta đánh!”

“Con đang ở phòng làm việc của bố, bọn họ đột nhiên xông vào, không nói gì mà đã tay đấm chân đá đối với con!”

“Bố, bố mau gọi người tới đây, nếu không…”

An Hàn cúp điện thoại, lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Mày chết chắc rồi, bố tao sẽ lập tức dẫn người qua đây, tới lúc đó, tao nhất định sẽ băm chúng mày thành trăm mảnh, nghiền xương chúng mày thành tro bụi!”


“Dám đắc tội An Hàn tao á? Tao sẽ khiến mày hối hận cả đời!”

“Bởi vì, tao cũng sẽ không bỏ qua cho cả nhà mày, nếu là đàn ông tao sẽ giết chết toàn bộ, còn đàn bà con gái thì, ha ha..”

“Láo xược!” Hàn Lôi đứng cạnh Diệp Phàm, bấy giờ ông ta thực sự đã không thể chịu nổi, quát lớn An Hàn.

Ông ta cũng là một nhân vật xuất sắc nổi tiếng ở Tinh Thành.

Trong cơn giận dữ, dáng vẻ Hàn Lôi cục kỳ uy nghiệm.

An Hàn lập tức bị dọa sợ, vội vàng câm miệng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Hàn Lôi.

Sắc mặt Hàn Lôi lạnh lùng, ánh mắt vô tình, ông ta trầm giọng nói với An Hàn: “Quỳ xuống!”

“Quỳ xuống? Ha ha...” Mặc dù khi đối mặt với Hàn Lôi, An Hàn có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến việc bố mình sắp tới đây, trong lòng lại tăng thêm khí thế, hắn cười lớn và nói với Hàn Lôi: “Có phải não mày bị úng nước rồi không? Đến lúc này mà vẫn còn bắt tao quỳ xuống?”

“Bố tao sắp tới đây rồi!”

“Nếu bây giờ chúng mày quỳ xuống trước mặt tao thì có khi tao sẽ nghĩ lại, để chúng mày không phải chết trong đau đớn!”

Hàn Lôi nhìn chằm chằm An Hàn, cau mày, đồng tử co lại, một tia sát ý lóe lên trong mắt, anh ấy trầm giọng nói: “Tao muốn mày quỳ xuống thì mày phải quỳ!”

Lúc nói, Hàn Lôi bước ra từ sau lưng Diệp Phàm, tiến từng bước, đi đến trước mặt An Hàn.

Hoàn toàn không cho An Hàn có bất kỳ cơ hội nói lời vớ vẩn nào, Hàn Lôi co chân phải lên, chỉ trong nháy mắt ông ta đá An Hàn cả chục cú.

“A..”

An Hàn lập tức hét thảm như một con lợn bị chọc tiết, xương đầu gối bị đá gãy luôn rồi.

Hai chân cong lại, té quỵ xuống mặt đất.

“Mày, mày, mày…” An Hàn chịu đựng cơn đau dữ dội chỗ xương đầu gối bị đánh gãy, phẫn nộ nhìn Hàn Lôi, nghiến răng và nói: “Mày đá gãy chân tao? Đợi bố tao tới rồi, tao muốn băm mày ra nghìn mảnh!”

Đối diện với lời uy hiếp của An Hàn, sắc mặt Hàn Lôi không thay đổi, không hề có một tia sợ hãi.

Trong mắt ông ta, An Hàn chỉ là một con kiến.

Cho nên, uy hiếp của An Hàn căn bản không là cái đinh gì với ông ta!

Nếu không vì sợ những lời của An Hàn sẽ khiến Diệp Phàm tức giận thì lúc nãy anh ấy đã không ra tay với An Hàn.


Diệp Phàm không nói hay ngăn chặn hành động của Hàn Lôi, anh cũng không quan tâm tới An Hàn, cũng không quan tâm chuyện Hàn Lôi ra tay để khiến An Hàn “câm mồm”.

Qua mười mấy phút sau, từ bên ngoài văn phòng vọng tới tiếng ồn ào, sau đó một người đàn ông trung niên mang theo một đám lưu manh, hùng hùng hổ hổ tiến vào văn phòng.

Cả văn phòng đều chật ních người.

Phía bên ngoài văn phòng, có rất nhiều nhân viên tập đoàn Ngân Phong tới để hóng hớt.

“Có chuyện gì thế? Sao chủ tịch An lại mang theo một đám côn đồ tới công ty?”

“Vừa nãy, lúc tôi đi ngang qua phòng làm việc của chủ tịch An, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng la hét ở trong văn phòng, hình như là của cậu An!”

“Tôi nhớ ra rồi, sáng hôm nay, sau khi cậu An đến công ty, hình như cậu ta đã hẹn thư ký Dương vào trong phòng làm việc, kể từ lúc đó, cũng chưa thấy cậu An và thư ký Dương bước ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch An, không lẽ đã xảy ra chuyện gì giữa hai người họ?”

“Cậu An đã thèm muốn thư ký Dương từ lâu, có khi nào lúc cậu ta muốn ra tay với thư ký Dương, cô ấy đã phản kháng lại, kết quả anh ta sẩy tay giết chết thư ký Dương rồi không? Tôi xem trên phim truyền hình thì hay thấy cảnh này lắm.”



Một số nhân viên của tập đoàn Ngân Phong bàn tán xôn xao ở bên ngoài.

Mà trong lúc đó, bên trong phòng làm việc, người đàn ông trung niên mang theo đám côn đồ sau khi nhìn thấy cảnh An Hàn đang quỳ trên đất, hai chân chảy máu thì sắc mặt ông ta hoàn toàn, đôi mắt lập tức lóe lên một tia sát ý.

Người đàn ông trung niên này là An Khánh- chủ tịch tập đoàn Ngân Phong.

Mặc dù tập đoàn Ngân Phong chỉ là một trong 100 doanh nghiệp hàng đầu ở Tinh Thành, nhưng An Khánh cũng là một trong những nhân vật có máu mặt của Tinh Thành.

Tám gia tộc lớn ở Tương Nam đều là những thế gia đã truyền thừa mấy ngàn năm, điều này đã dẫn đến, toàn bộ Tương Nam đều bị khống chế bởi tám gia tộc này.

Tám đại gia tộc ở Tương Nam thực sự có thể một tay che trời!

Tinh Thành là một tỉnh của Tương Nam, trong tám gia tộc trên, có ba nhà sống tại Tinh Thành.


Lợi ích nhiều mặt của Tinh Thành gần như đều bị ba nhà này phân chia hết, vì thế, muốn có chỗ đứng ở Tinh Thành này, là một điều vô cùng khó khăn.

Ngay cả khi có nhiều nhân vật lợi hại trong Tinh Thành nhưng đó đều là người có mối quan hệ chặt chẽ với tám gia tộc lớn Tương Nam.

Nhưng An Khánh thì khác, ông ta là một trong số ít người ở Tinh Thành không hề có dính líu gì tới tám gia tộc Tương Nam thậm chí là quan hệ không tốt, thế nhưng lại có thể có một vị trí ở Tinh Thành.

“Hàn Nhi, con, con làm sao thế này? Thằng chó nào đã đánh con cưng của bố thành ra thế này?” An Khánh xông tới bên An Hàn.

“Chính là bọn nó!” An Hàn giơ tay chỉ về phía Diệp Phàm vầ Hàn Lôi, nói với An Khánh: “Bố, đầu gối hai chân con bị đánh gãy rồi, sợ là phải làm kẻ tàn phế suốt đời mất! Sau này con vĩnh viễn không đứng lên được nữa, bố nhất định phải trả thù cho con!”

“Con trai, con yên tâm, bố nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi chân cho con!” An Khánh nói với An Hàn.

Sau đó, ông ta ngước về phía Diệp Phàm và Hàn Lôi, gào to: “Ai cho chúng mày gan cọp mà lại dám đánh con trai tao? Hôm nay tao nhất định phải lột da rút gân của chúng mày ra…”

Khoảnh khắc An Khánh nhìn thấy Hàn Lôi, lời mắng chửi còn chưa xong đã lập tức im bặt, mặt đầy bối rối khó hiểu, đồng thời, cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy.

Lúc này, khuôn mặt Hàn Lôi đanh lại, đôi mắt chứa đầy tia sát ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm An Khánh.

Mãi đến khi An Khánh im bặt, Hàn Lôi mới nói: “An Khánh, ông oai phong quá nhỉ!"

“Muốn lột da, rút gân của tôi, còn muốn nghiền xương tôi thành tro bụi nữa hà?”

“Ông, chắc chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận