Long Thần Tại Đô

Diệp Phàm đạp một phát liền mở cửa phòng.

Thì nhìn thấy, trên chiếc giường rộng lớn trong gian phòng, Phùng Minh đang đẩy ngã Tần Xuân Mai xuống giường.

Mà Tần Xuân Mai đang ra sức phản kháng.

“Phùng Minh, anh, đồ vô lại anh, nhanh bỏ tôi ra……” Tần Xuân Mai một bên giãy dụa, một bên chửi ầm lên.

Cô ta mặc dù nghe người khác nói bối cảnh của Phùng Minh rất lớn, nhưng tại Thiên Thượng lâu lần trước, Phùng Minh bị Vương Kinh Đào coi khinh như vậy, lại không dám ho he câu nào, điều này khiến Tần Xuân Mai vô cùng xem thường Phùng Minh.

Vì vậy, dù cho Phùng Minh đã nói ra ra thân phận người tu hành của mình, Tần Xuân Mai vẫn không thèm đếm xỉa đến hắn.

Đây chính là cái gọi là, thành kiến giống như một ngọn núi lớn trong lòng người.

“Xuân Mai, em yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, anh thề, đời này, sẽ toàn tâm toàn ý yêu em, nếu làm trái với lời thề, trời tru đất diệt.” Ngữ khí Phùng Minh kiên định lập lời thề.

Nhưng Tần Xuân Mai giờ khắc này, căn bản nghe không lọt tai bất kỳ lời nói của Phùng Minh, cô ta ác nghiệt nói: “Phùng Minh, tên chó nhà anh, tôi nói cho anh biết, anh dám làm gì tôi? Tôi nhất định tìm người chôn sống anh……”

“Bố tôi là Tần Tiếu Vân, một trong mười chiến thần của Hoa Hạ.”

“Anh tôi là CEO của công ty Mortland ở nước ngoài, thế lực tại nước ngoài rất lớn, nếu anh biết điều, tốt nhất là nhanh chóng dừng tay lại.”


Đối diện với sự uy hiếp của Tần Xuân Mai, Phùng Minh căn bản không để ý, đừng nói tới nhà họ Phùng bọn họ vốn chính là gia tộc ẩn thế của thành Kim Lăng, chỉ dựa vào thân phận người tu hành của hắn ta, bố cùng anh trai của Tần Xuân Mai cũng không dám đắc tội hắn.

Phùng Minh không có ý bỏ qua choTần Xuân Mai, vừa vặn ngược lại, sự vùng vẫy của cô ta, càng thêm kích động ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn ta.

Hắn ta giống như một con dã thú, từ trong cổ họng phát ra thanh âm của tiếng gầm gừ trầm thấp.

Tần Xuân Mai lúc này thực sự hoảng rồi, cô ta không ngờ tới Trác Vỹ Lâm vậy mà bán cô ta cho Phùng Mình, càng không ngờ tới là, Phùng Minh lại to gan tới vậy, dám đối xử với cô ta như thế này.

Điều quan trọng nhất là, cô ta phát hiện ra ý thức của mình bắt đầu trở nên mơ hồ, điều này khiến cô ta vô cùng kinh hãi, nước mắt thi nhau tuôn rơi.

“Phùng Minh, anh, anh đừng có đến đây, xin anh, tôi xin anh, tha cho tôi đi……”

Tần Xuân Mai bắt đầu khóc lóc cầu xin sự thương xót của Phùng Minh.

Thấy Tần Xuân Mai khóc vô cùng thương tâm, Phùng Minh thoáng có tia chần chừ.

Đối với Tần Xuân Mai, hắn ta là thật lòng thật dạ.

Thậm chí có thể nói là si mê.

Nếu không phải là Tần Xuân Mai hoàn toàn không đoái hoài đến hắn ta, hắn cũng sẽ sử dụng đến thủ đoạn cực đoan thế này.

Hu hu!

Phùng Minh trong miệng thở hổn hển, hắn ta bị kích động rồi, thật sự đắm chìm trong dục vọng, chứng kiến cảnh Tần Xuân Mai khóc lóc thảm thương nhưng vẫn mang vẻ đẹp diễm lệ đến vậy, như nhành hoa lê trong mưa, nội tâm hắn ta thậm chí sinh ra một loại khoái cảm “bệnh hoạn”.

“Xuân Mai, anh chính là thích bộ dạng này của em, xin em, xin em cho anh được thoải mái.”

Phùng Minh cười nham hiểm, cưỡng ép xé nát áo ngoài của Tần Xuân Mai.

Bịch!

Song đúng tại lúc này, cửa phòng bị người khác dùng chân đạp mở.

Tâm trạng hứng thú đem Tần Xuân Mai đẩy ngã xuống giường của Phùng Minh bị gián đoạn, làm cho hắn ta cực kỳ không vui.

“Cmn không phải là bảo các người ngoan ngoãn canh giữ ở bên ngoài sao? Chạy vào đây làm gì? Muốn chết à?” Phùng Minh vừa chửi vừa quay đầu nhìn hướng cửa phòng, thì thấy Diệp Phàm đang đứng đó.


Lúc này, biểu cảm Diệp Phàm lạnh nhạt, ánh mắt lạnh băng.

“Diệp Phàm?” Nhìn thấy Diệp Phàm, Phùng Mình sững người trong chốc lát, sau đó liền liếc sang bọn đàn em toàn bộ đều bị Diệp Phàm đánh ngã ở ngoài cửa của mình, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Anh đây là có ý gì?”

Diệp Phàm còn chưa mở miệng nói, Tần Xuân Mai liền nhân lúc Phùng Minh ngẩn người, thoát khỏi sự khống chế của hắn ta, lập tức hét lên với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, cứu, cứu tôi, cầu xin anh!”

“Cứu cô, dựa vào cái gì?” Diệp Phàm không quan tâm tới Phùng Minh, mà lại nhìn hướng Tần Xuân Mai, bĩu môi đáp.

“Tôi, tôi……” Tần Xuân Mai bị đánh thuốc nên ý thức trở nên mơ màng, trong một thoáng không biết phải nói gì, cô ta nghĩ rồi lại nghĩ, nói: “Tôi, tôi trước đây là bạn tốt nhất của Thiên Tiên, anh là chồng của cô ấy, anh không thể thấy chết không cứu, đồ khốn Phùng Minh kia, lại dám cưỡng hiếp tôi!”

“Cô không phải là đối thủ một mất một còn với Thiên Tiên sao? Tại sao lúc này lại trở thành bạn tốt nhất rồi?”

“Ách, đây…...điều này, vậy ông nội tôi cùng Sở đại tướng là chiến hữu, cũng là bạn thân nhất, nể mặt ông nội tôi cùng Sở đại tướng, anh cũng nên cứu tôi chứ?”

“Mối quan hệ của trưởng bối, liên quan mẹ gì đến tôi!” Diệp Phàm nhún vai.

“Anh……” Tần Xuân Mai thở gấp, cô ta cảm thấy Diệp Phàm quá xấu xa rồi, đường đường là một người đàn ông, bắt gặp phải sự việc như trước mắt, lại không có chút tự giác nào của “việc nghĩa không từ”, “anh hùng cứu mỹ nhân”, ngược lại còn cùng cô ta so đo từng tí, đây còn là đàn ông sao? Còn là một quân tử không?

Lúc này, Phùng Minh lạnh lùng nói với Diệp Phàm, “Diệp Phàm, cho dù anh tới tìm tôi có chuyện gì, chúng ta lần sau hãy nói, tôi đang có việc chính sự, anh đừng quấy nhiễu tôi, tôi nhận ân tình của anh, không biết chừng sau này còn có thể trở thành bạn bè của nhau.”

“Nếu anh phá đám, làm hỏng chuyện của tôi, tôi nhất định sẽ cùng anh sống chết tới cùng.”

“Nhanh chóng đi đi, tiện giúp tôi đóng cửa lại.”

Nghe được cuộc đối thoại vừa rồi giữa Diệp Phàm và Tần Xuân Mai, Phùng Minh tưởng rằng Diệp Phàm là đến tìm hắn ta, không hề có ý muốn cứu Tần Xuân Mai, bởi vậy, hắn ta rất bình tĩnh trấn định nói với Diệp Phàm mấy câu, liền quay người trở lại, một tay bắt chặt Tần Xuân Mai đang có mưu tính xông ra khỏi căn phòng.


Một lần nữa bị Phùng Minh tóm gọn, Tần Xuân Mai nôn nóng lại bật khóc, hét lên với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, cứu tôi, cứu tôi……”

“Cứu cô, nếu cô cầu xin tôi, tôi liền cứu cô!” Diệp Phàm nhếch khóe miệng nụ cười mang ý bỡn cợt, nói.

“Được, tôi cầu xin anh, xin anh cứu tôi với……” Tần Xuân Mai dường như không hề do dự, lập tức liền cầu xin Diệp Phàm.

Nếu là bình thường, với tính cách của Tần Xuân Mai, cho dù đánh chết cô ta cũng sẽ không cầu xin Diệp Phàm.

Nhưng giờ phút này, vì “thuốc mê” mà ý thức của cô ta càng ngày càng trở nên mơ hồ, cô ta sợ rằng nếu cứ như vậy, cô ta ngay cả cầu xin Diệp Phàm cũng không thể nói ra lời.

Cọng rơm cứu mạng Diệp Phàm này, cô ta nhất định phải nắm chắc.

Nhìn Tần Xuân Mai đang cầu xin mình, Diệp Phàm cười cười, sau đó nói với Phùng Minh: “Vậy là, anh cũng nghe thấy rồi đấy, cô ta đã cầu xin tôi đến vậy, tôi thực sự không có cách nào từ chối.”

“Như thế này đi, tôi cũng không làm khó anh, để cô ta lại, anh có thể cút rồi.”

Nghe được lời Diệp Phàm nói, sắc mặt Phùng Mình trong giây lát liền trở nên vô cùng khó coi, anh ta lạnh băng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trầm giọng đáp: “Họ Diệp, đừng tưởng rằng có Vương Kinh Đào chống lưng cho mày, mày liền có thể hoành hành ngang ngược muốn làm gì thì làm.”

“Tao cũng là người có giới hạn.”

“Mày bây giờ rời đi, tao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu mày muốn quản việc không đâu, vậy tao bảo đảm, sẽ khiến mày không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui