Long Thần Tại Đô

Lời của Lâm Huy vừa nói xong, từ một bên của đại sảnh, đã có nhân viên khách sạn Hồng Dương bắt đầu đưa đồ ăn lên.

Tổng cộng có mười mấy người xếp thành hàng ngũ, đem từng đĩa thức ăn đặt lên bàn ăn.

Những món ăn này đều rất tinh tế, mà nguyên liệu của mỗi món, đều không phải là những đồ bình thường, mà là những đồ khiến người ta nhìn thấy liền sởn gai ốc như rắn, bò cạp, rết, vv.....

Còn có một đĩa thịt bò lớn, đĩa thịt bò đó giống như là thịt sống vậy, có thể nhìn thấy cả máu, Lâm Huy đứng dậy, cầm con dao lên, trực tiếp cắt một miếng lớn bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Vừa ăn, Lâm Huy vừa nói với Đàm Ngọc Yến: "Chủ nhiệm Đàm, đừng khách sáo nhé, những món này đều là món ngon hảo hạng."

Khi nói, có thể nhìn thấy rõ giọt máu chảy xuống từ khóe miệng Lâm Huy, và trên hàm răng trắng tinh đang mắc cả miếng thịt, ông ta giống như người rừng ăn tươi nuốt sống vậy, quả thực quá......khiếp sợ.

Chí ít, Đàm Ngọc Yến cũng bị dọa đến chết sững, cô vốn dĩ lớn lên ở thành phố, lại còn là con gái, nhìn thấy cách ăn hung tàn như vậy của Lâm Huy, sẽ bị sợ hãi là điều bình thường.

Nhìn thấy Đàm Ngọc Yến bị mình làm cho khiếp sợ, khóe miệng Lâm Huy nhếch lên một nụ cười đắc ý, ông ta cố ý gắp một con rết bỏ vào miệng, vèo cái đã nhai nát, dùng tay lau miệng vô cùng thô lỗ, nói: "Chủ nhiệm Đàm, sao cô không ăn thế? Những món này không hợp khẩu vị của cô sao?"

"Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, Lâm Huy tôi 16 tuổi đã bắt đầu liều mình trong xã hội, khi đó quá khổ, đến cơm cũng không được ăn no, vì vậy, sau này khi nhìn thấy thịt, căn bản không kể là sống hay chín, cầm lên tay là ăn ngay, lâu ngày, bây giờ thì thích ăn thịt sống rồi, có điều, nói thật lòng, thịt sống ngon hơn thịt chín, vì càng có hứng thú nhai."


"Chủ nhiệm Đàm, cô thích ăn món gì, cô cứ nói, tôi lập tức kêu nhà bếp chuẩn bị lại cho cô?"

"Không, không cần đâu!" Đàm Ngọc Yến xua xua tay, nhìn cảnh tượng Lâm Huy nhai thịt sống trước mặt, cô cảm thấy một trận buồn nôn, xém chút nữa thì nôn tại chỗ rồi.

"Được thôi, nếu đã như vậy, thế chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nhé." Lâm Huy nói: "Con người Lâm mỗ tôi là một người rất thẳng thắn, không thích vòng vo dài dòng, cho nên, Chủ nhiệm Đàm có suy nghĩ gì, cứ nói thẳng trước mặt, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề, đều vui mừng cả."

"Tôi với hiệu trưởng và các chuyên gia cấp cao của nhà trường có họp thảo luận về miếng đất thổ cư ở khu ngoại ô phía Nam đó, cuối cùng, chúng tôi quyết định, giá của miếng đất đó, có thể ưu đãi cho chủ tịch Lâm một chút, giá là 350 triệu, chủ tịch Lâm thấy thế nào?"

Đàm Ngọc Yến hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Huy.

Tuy rằng tố chất trong lòng cô rất tốt, nhưng, chiêu ‘áp đảo tinh thần’ vừa nãy của Lâm Huy vẫn khiến khí thế của cô giảm đi vài phần.

Nghe xong lời của Đàm Ngọc Yến, Lâm Huy không lập tức đáp lại, mà dùng dao bắt con rắn vẫn còn sống lên, một dao mổ banh bụng con rắn, liền moi mật rắn ra, một miếng nuốt xuống miệng.

Lâm Huy tiện tay đem con rắn vừa bị ông ta moi gan ra ném lên trên bàn, con rắn đó vẫn chưa chết, bò trên bàn, nhưng ông ta ném con dao trong tay xuống, trực tiếp chặt đứt đầu con rắn.


Lúc này, Lâm Huy mới thả con dao trong tay xuống, nói với Đàm Ngọc Yến: "Chủ nhiệm Đàm, lần trước không phải tôi có nói với cô rồi sao? Miếng đất thổ cư đó mặc dù khoảng đất khá đẹp, nhưng thật sự không đáng cái mức giá mà cô nói."

"Như vậy đi, trước kia không phải tôi có nói với cô, miếng đất thổ cư đó tôi đưa cho cô một trăm triệu sao?"

"Tôi suy nghĩ kĩ rồi, xem như là tôi quyên góp cho đại học Yến Đô các cô một khoản tiền, cũng xem là tôi biếu lại một chút cho sinh viên Hoa Hạ chúng ta phải không, 140 triệu, miếng đất thổ cư khu ngoại ô phía Nam thuộc về tôi rồi, thế nào?"

"Không thể nào?" Đàm Ngọc Yến không hề do dự, liền cự tuyệt Lâm Huy.

"Haha, Chủ nhiệm Đàm, Lâm mỗ tôi mặc dù là người thô lỗ, nhưng vẫn biết thương hoa tiếc ngọc, thế nên, tôi mới vẫn luôn nói chuyện tử tế với Chủ nhiệm Đàm, nhưng tôi cảm giác, chủ nhiệm Đàm cô không cho Lâm mỗ tôi thể diện nhỉ!" Lâm Huy cười lạnh lùng và nói.

Đàm Ngọc Yến hít một hơi thật sâu, mặc dù trước đó bị Lâm Huy làm một bàn món ăn cổ quái hiếm lạ dọa cho khiếp sợ rồi, nhưng cô đã chấn tĩnh lại, đúng mực nói với Lâm Huy: "Chủ tịch Lâm, không phải tôi không nể mặt ông."

"Mà là miếng đất thổ cư này, lúc đầu là nhà nước trợ cấp cho đại học Yến Đô chúng tôi, là để đem lại hạnh phúc cho mỗi sinh viên của đại học Yến Đô."


"Cũng có thể nói miếng đất thổ cư này, là tài sản của mỗi sinh viên của đại học Yến Đô, tôi thân là chủ nhiệm của đại học Yến Đô, sao có thể tùy tiện bán tống bán tháo tải sản của hàng ngàn hàng vạn sinh viên được chứ? Tôi có trách nhiệm, vì các em sinh viên ra sức giành lấy lợi ích mà các em ấy đang nhận được."

"Haha!" Lâm Huy cười phá lên, ông ta nhìn Đàm Ngọc Yến chằm chằm, nói: "Chủ nhiệm Đàm, cô quả thật là một nữ anh hùng hào kiệt. Lâm mỗ tôi quả thực rất khâm phục cô, thế này đi, tôi thêm 30 triệu nữa, tổng cộng là 170 triệu, cô xem thế nào?"

"Chủ tịch Lâm, ông như vậy, thật sự không thể bàn bạc được!" Đàm Ngọc Yến nói.

"Hừm!"

Lại bị Đàm Ngọc Yến từ chối một lần nữa, sắc mặt Lâm Huy nặng trịch xuống, ông ta lạnh lùng hừm một tiếng, nói: "Chủ nhiệm Đàm, Lâm mỗ tôi thật sự rất thích cô, cho nên mới nói chuyện tử tế với cô, nhưng cô thật không biết điều."

"Tôi nói lại một lần cuối cùng, miếng đất thổ cư ở ngoại ô phía Nam đó tôi trả 170 triệu, đây là hợp đồng, hôm nay hoặc là cô vui vẻ ký hợp đồng, mọi người đều vui vẻ, hoặc là, hừm hừm......"

"Chủ nhiệm Đàm, suy nghĩ cho kĩ nhé, Lâm mỗ tôi có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, đủ để nói rằng tôi không phải là một người ăn chay!"

Sắc mặt Đàm Ngọc Yến trở nên rất nghiêm trọng, cô không ngốc, dĩ nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói vừa rồi của Lâm Huy.

Nếu như cô không đồng ý, Lâm Huy chắc chắn sẽ trở mặt tại chỗ.

Nhưng bên cạnh Lâm Huy nhiều người như vậy, còn bên cạnh cô chỉ có mình Diệp Phàm, cho dù cô từng biết Diệp Phàm biết đánh nhau giỏi thế nào đi nữa, trong lòng cô vẫn rất hoảng sợ.


Nhưng muốn cô đồng ý, cô không làm được.

Đúng như những gì cô nói trước đó, mảnh đất thổ cư ở ngoại ô phía Nam, liên quan đến lợi ích của hàng nghìn hàng vạn sinh viên của đại học Yến Đô, cô không thể lùi bước.

Đàm Ngọc Yến hít một hơi thật sâu, dường như không có chút do dự nào, liền nói với Lâm Huy: "Chủ tịch Lâm, tôi nói rồi, 350 triệu là giới hạn của tôi rồi, thấp hơn cái giá này, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu."

"Tốt, tốt, rất tốt!" Trong mắt Lâm Huy lóe lên sự hung ác, dơ ngón tay cái lên với Đàm Ngọc Yến, nói: "Nếu đã như vậy, thì Chủ nhiệm Đàm cũng đừng trách Lâm mỗ tôi không nói đến tình người nhé."

Ngữ khí có hơi ngừng lại một chút, ông ta nói với một tên thuộc hạ bên cạnh: "Chủ nhiệm Đàm giao cho các người rồi, phải lịch sự một chút, thương hoa tiếc ngọc một chút, à, đúng rồi, nhất định phải nhớ quay video lại, để cho tất cả sinh viên của đại học Yến Đô đều nhìn thấy vẻ muôn vàn kiểu phong tình của chủ nhiệm Đàm nhé."

"Vâng!" Thuộc hạ của Lâm Huy đáp một tiếng.

Vung tay vung chân, xung quanh liền có bốn năm tên thanh niên cùng đi tới một lúc, vây Đàm Ngọc Yến và Diệp Phàm lại.

"Các người......các người muốn làm gì?" Sắc mặt Đàm Ngọc Yến hơi thay đổi, hét lớn với Lâm Huy: "Chủ tịch Lâm, nói như thế nào đi nữa thì ông cũng là một người có uy tín danh dự, nếu ông làm bậy, không sợ danh tiếng của ông mất hết sao?"

"Haha, chủ nhiệm Đàm, hình như cô không nắm rõ tình hình nhỉ? Người mất hết danh tiếng là cô, không phải tôi!" Dáng vẻ Lâm Huy lạnh lùng, hét to lên với bốn năm tên thuộc hạ đang bao vây Đàm Ngọc Yến: "Ra tay!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui