Nhìn hiển thị cuộc gọi trên điện thoại, Diệp Phàm do dự mấy giây, mới bấm phím nghe máy.
Rất nhanh, điện thoại đã kết nối rồi.
"Linh Lung!" Diệp Phàm mở lời chào hỏi trước: "Em tìm anh có việc gì không?"
"Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?" Giọng nói êm tai vang lên, truyền từ đầu dây bên kia tới.
"Không, không phải."
"Anh rất lợi hại mà, thừa lúc e vắng mặt, chạy về Hoa Hạ, là muốn bỏ mặc em hả?"
"Không có, anh chỉ là......" Diệp Phàm ấp a ấp úng nói.
"Được rồi, em chẳng buồn nghe anh giải thích, em chỉ muốn nói với anh, trừ khi anh giết chết em, nếu không, cả đời này, anh đừng nghĩ đến việc bỏ mặc em." Người con gái ở đầu bên kia điện thoại nói, ngữ khí đầy sự kiên định.
"Sao phải khổ như vậy chứ?" Diệp Phàm thở dài.
"Bổn cô nương vui, anh quản được sao?" Người con gái ở đầu bên kia điện thoại rất ngang ngược nói: "Em cảnh cáo anh một lần nữa, tốt nhất là quản cho tốt cái đó của anh, nếu không, đợi em đến Hoa Hạ rồi, những người đàn bà từng làm qua chuyện đó với anh, em nhất định sẽ giết sạch bọn họ."
"Em nghĩ đi đâu vậy? Anh về Hoa Hạ là vì cái gì đâu phải là em không biết? Năm đó ở nước ngoài, anh Dương có ơn lớn với anh, mối thù Dương gia Tinh Thành bị xóa sổ, anh nhất định thay anh ấy báo thù."
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý hừng hực, rành rọt từng chữ nói.
"Em biết!" Người con gái ở đầu bên kia điện thoại nói: "Đúng rồi, hai ngày trước, bắt được một người của Ma Đảng, hắn ta có liên quan đến việc gia đình anh Dương bị xóa sổ, em dùng thủ đoạn đánh đập tra hỏi địa ngục, mới có thể moi được ít thông tin từ miệng hắn ta, dựa vào tin tức hắn cung cấp cho em, gia đình Dương ca bị xóa sổ, có liên quan đến một tổ chức gọi là Qủy cung Tu La."
"Cái này anh đã biết rồi." Diệp Phàm nói: "Qủy cung Tu La là một trong năm tổ chức người tu hành lớn của Hoa Hạ thời trước, nhưng vào mấy nghìn năm trước, thì đã bị hủy diệt rồi, anh đang chuẩn bị thông qua người tu hành của Hoa Hạ để điều tra."
"Vậy cũng được, anh toàn lực điều tra Qủy cung Tu La, còn về phía ma đảng, do em điều tra." Người con gái ở đầu bên kia điện thoại nói.
"Được, em phải cẩn thận nhé."
"Ha, đây là anh đang quan tâm em sao?"
"Phải!"
"Thế còn được."
......
Sau khi nói chuyện mấy câu, Diệp Phàm mới tắt máy.
Từ chỗ Linh Lung biết được Qủy cung Tu La và Ma Đảng có quan hệ với nhau, điều này khiến anh không thể không cau mày lại, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Lúc đầu, đoàn lính đánh thuê Thần Long tung hoành nhiều nước phương Tây, rất nhiều thế lực lớn ở phương tây đều từng huyết chiến với đoàn lính đánh thuê Thần Long, nhưng phần lớn thế lực cuối cùng đều bị đoàn lính đánh thuê Thần Long tiêu diệt.
Nhưng có mấy thế lực cổ xưa của phương tây, mặc dù bị đoàn lính đánh thuê Thần Long gây thiệt hại nặng nề, nhưng không bị diệt vong, thậm trí, sau này khi đoàn lính đánh thuê Thần Long giải tán, cũng có quan hệ rất lớn với mấy thế lực cổ xưa phương tây đó.
Mà Ma Đảng, chính là một trong mấy thế lực cổ xưa phương tây đó.
Lúc đầu đoàn lính đánh thuê Thần Long từng toàn lực nhắm vào Ma Đảng, tạo nên đả kích rất lớn cho ma đảng.
Nhưng Ma Đảng ở phương tây ăn sâu bén rễ, nội tình bên trong càng không thể đoán được, vì thế, sau khi toàn diện khai chiến với đoàn lính đánh thuê Thần Long mặc dù bị đánh bại, nhưng không bị diệt vong, mà là hoàn toàn ẩn náu đi.
Nếu như giữa Qủy cung Tu La và Ma Đảng có liên hệ, điều này đối với Diệp Phàm mà nói, là một tin tức rất không tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến buổi chiều, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Diệp Nguyệt, bảo Diệp Nguyệt sau khi tan học thì tự mình về nhà, không cần đợi anh, sau đó, anh đã hẹn trước với Đàm Ngọc Yến, ngồi xe của Đàm Ngọc Yến, cùng Đàm Ngọc Yến tham gia buổi tiệc.
Đàm Ngọc Yến vừa lái xe chạy thẳng đến địa điểm buổi tiệc, vừa nói một vài việc liên quan đến buổi tiệc lần này.
Đại học Yến Đô nằm ở khu ngoại ô phía Nam của thủ đô, ở đó có một miếng đất thổ cư, miếng đất thổ cư đó là lúc đầu đại học Yến Đô chuẩn bị xây một khu phân hiệu ở khu ngoại ô phía Nam, nhưng về sau, khu phân hiệu được xây ở khu ngoại ô phía Đông, vì vậy, miếng đất thổ cư ở khu ngoại ô phía Nam đó lâu nay vẫn không dùng đến.
Mấy tháng trước, Chủ tịch Lâm của giới bất động sản đã ngắm đến miếng đất đó, bèn tìm đến Đàm Ngọc Yến, bảo Đàm Ngọc Yến lấy giá cả của giá trị thực tế của miếng đất thổ cư cách xa khu ngoại ô phía Nam với giá thấp bán cho ông ta.
Tuy rằng Lâm Huy hứa sẽ không bạc đãi Đàm Ngọc Yến.
Nhưng với tính cách của Đàm Ngọc Yến, như thế là loại người ăn hối lộ làm điều trái phạm pháp?
Cô không chút do dự liền từ chối Lâm Huy.
Với loại làm bất động sản như Lâm Huy, dĩ nhiên là có một vài thế lực, những ngày qua, liên tục gây phiền phức khắp nơi cho đại học Yến Đô, việc này khiến Đàm Ngọc Yến rất đau đầu.
Không có cách nào, sau khi Đàm Ngọc Yến bàn bạc với Khổng Văn Dung, đã chủ động liên hệ Lâm Huy, hi vọng hai bên có thể hòa giải, vì thế, mới có buổi tiệc ngày hôm nay.
"Chủ nhiệm Đàm, cô chuẩn bị hòa giải như thế nào?" Diệp Phàm cau mày lại, hỏi Đàm Ngọc Yến.
"Mặc dù là tôi chủ động tìm Lâm Huy hòa giải, nhưng, vẫn có giới hạn, phương diện giá cả của mảnh đất thổ cư khu ngoại ô phía Nam đó, có thể giảm một chút, nhưng không thể giảm quá nhiều." Đàm Ngọc Yến nói: "Theo giá cả thị trường, miếng đất thổ cư đó giá chắc tầm 380 triệu, giới hạn của tôi là 350 triệu."
Đàm Ngọc Yến và Diệp Phàm nói chuyện một lúc, thì đã đến khách sạn Hồng Dương rồi.
Khách sạn Hồng Dương chính là nơi Đàm Ngọc Yến và Lâm Huy hẹn nhau, Lâm Huy đã bao hết cả khách sạn Hồng Dương.
Ở cửa chính của khách sạn Hồng Dương, một đám người đang đứng, những người này mặc một màu vest đen, đeo kính đen, tất cả đều có thế đứng tiêu chuẩn.
Đàm Ngọc Yến và Diệp Phàm vừa xuống xe, liền có một người thanh niên nhuộm tóc màu đỏ bước lên trước, nói với Đàm Ngọc Yến và Diệp Phàm: "Đàm tiểu thư, mời, Chủ tịch Lâm đã đợi cô rất lâu rồi."
"Uh!" Đàm Ngọc Yến gật đầu, cùng với Diệp Phàm, dưới sự dẫn đường của người thanh niên tóc đỏ, đi vào trong khách sạn Hồng Dương.
Bên trong khách sạn Hồng Dương, sớm đã được dọn sạch sẽ rồi, bên trong cả cái đại sảnh, chỉ có một cái bàn, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cái bàn, còn xung quanh đại sảnh, rất nhiều thanh niên mặc vest đen, đeo kính đen đang đứng.
Những thanh niên này, đều là vệ sĩ của Lâm Huy.
Thân là ông chủ của giới bất động sản, hai con đường tà chính Lâm Huy đều theo, vì thế, ông ta đã bỏ ra số tiền lớn mời đoàn vệ sĩ chuyên nghiệp về, bất kể ông ta đi đến đâu, đoàn vệ sĩ chuyên nghiệp này đều đi theo bên cạnh ông ta.
Ngoài ra, ở chỗ cách xa cái bàn, đặt ngang một cái ghế sofa, có hai vị cao tuổi ngồi trên đó, hai vị cao tuổi này, một người tay xách cái đàn nhị, người còn lại vác cái đàn cổ, cả hai người đều đeo kính đen.
Hai vị cao tuổi này rất không đơn giản, hít thở đều đặn, hơi thở dài, trên người tỏa ra vẻ lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Hai vị cao tuổi này đều là nhân vật hung hãn, từng giết không ít người.
Nhìn thấy người thanh niên tóc đỏ dẫn Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến đi vào đại sảnh, người đàn ông trung niên ngồi bên bàn liền đứng dậy, ông ta chỉ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, chứ không hề để ý đến, mà tập trung ánh mắt vào Đàm Ngọc Yến, vừa cười vừa nói: "Chủ nhiệm Đàm, mau mời ngồi."
"Chủ tịch Lâm, để ông đợi lâu rồi, thật ngại quá!" Đàm Ngọc Yến mang vẻ khách sáo, nói với Lâm Huy.
"Chủ nhiệm Đàm cô nói gì vậy chứ, đợi cô, Lâm mỗ tôi rất sẵn lòng!" Lâm Huy vừa ngồi xuống, vừa dùng hàm ý sâu sắc riêng biệt nói với người thanh niên bên cạnh: "Đi, gọi người đưa đồ ăn lên!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...