"Lẽ nào không phải là như vậy sao?" Diệp Phàm hỏi lại.
"À..." Liễu Thanh Mi cúi đầu nghĩ một lát, một lúc sau, cô mới nói: "Có thể đó!"
Thật ra mấy ngày này, cô luôn buồn phiền vì con tim của mình.
Lần trước sau khi Cung Vô Cấu cứu cô, tình cảm cô đối với Cung Vô Cấu như nước vỡ đê vậy, không có cách nào khống chế được.
Nhưng Diệp Phàm lại là một khúc mắc trong lòng cô.
Nên cô không biết nên giải quyết tình cảm của bản thân với Diệp Phàm và Cung Vô Cấu như thế nào.
Hôm nay cô lấy hết dũng khí hỏi Diệp Phàm, chính là muốn đưa ra quyết định.
Cô cảm thấy như vậy mới là tốt nhất.
Nếu không cô sẽ cảm thấy bản thân có lỗi với Diệp Phàm hoặc Cung Vô Cấu.
Bởi vì cô ở bên cạnh Diệp Phàm hay ở bên cạnh Cung Vô Cấu thì trong lòng cô sẽ nhớ đến người còn lại.
Tình cảm như vậy thật sự làm cô muốn phân liệt.
Diệp Phàm cười rồi vỗ bả vai Liễu Thanh Mi, nói: "Cô đối với tôi, tò mò nhiều hơn là thích."
"Cung Vô Cấu mới là người có thể làm cho lòng cô cảm thấy ấm áp và an toàn."
"Hơn nữa tôi đã thay cô kiểm tra rồi, Cung Vô Cấu là người đàn ông có thể giao phó cả cuộc đời, bởi vì anh ta quá yêu cô, cho nên trước mặt cô mới có một số biểu hiện làm cho cô không hài lòng, nếu như cô chung sống với anh ta, cô sẽ phát hiện ra trái tim anh ta đã sớm chỉ có mình cô."
Liễu Thanh Mi nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ đến chuyện từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã của Cung Vô Cấu, hai đứa trẻ vô tư hồn nhiên.
Nhớ đến lúc nhỏ bị người khác bắt nạt, Cung Vô Cấu không nói nhiều chạy ngay đến chỗ người bắt nạt cô đánh nhau một trận, mặc dù mặt mũi cũng bị đánh cho bầm dập, nhưng khi cô đến thăm Cung Vô Cấu, mặt anh ta lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Dường như chỉ cần cô mạnh khỏe đối với Cung Vô Cấu chính là ngày đẹp.
Cô cũng nghĩ tới khi Cung Vô Cấu gặp chuyện, lòng cô cũng lo lắng không yên.
Không phải cô bị tình yêu của Cung Vô Cấu cảm hóa, mà là trong lòng cô đã có Cung Vô Cấu từ lâu rồi, Cung Vô Cấu không chỉ cho cô sự ấm áp, mà sự ưu tú của anh ta cũng làm cô ngưỡng mộ.
"Tôi hiểu rồi!" Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Mi mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Diệp Phàm, nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào nói: "Diệp Phàm, cảm ơn anh, nhưng mà..."
"Tôi đối với anh, cùng không hẳn là tò mò."
"Nếu như nói Cung Vô Cấu là nhà của tôi, thì anh chính là phong cảnh trên đường đi làm tôi không bao giờ quên được."
Nói đến đây, Liễu Thanh Mi kiễng chân lên, hôn nhẹ một cái lên khóe miệng Diệp Phàm như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, sau đó cười xinh đẹp, mặt đỏ lên, quay người rời đi.
Trong khóe mắt cô, một giọt nước mắt vừa rơi xuống.
Diệp Phàm nhìn bóng lưng của Liễu Thanh Mi, ngẩn cả người, có chút mông lung.
Đợi đến khi bóng lưng của Liễu Thanh Mi biến mất trong tầm nhìn, Diệp Phàm mới nói: "Ra đây đi!"
Cách đó không xa, Cung Vô Cấu đi ra từ một cây đại thụ lớn.
"Chuyện vừa nãy anh đều nhìn thấy rồi?" Diệp Phàm hỏi Cung Vô Cấu.
"Ừm" Cung Vô Cấu gật đầu.
"Cái đó, tôi thật sự không biết cô ấy..."
"Không cần phải giải thích."
"À..."
"Tôi yêu cô ấy, không phải tham lam cơ thể cô ấy, hơn nữa, giây phút cô ấy rời đi, tôi biết, trong lòng cô ấy đã chỉ còn tôi, tôi... tôi cảm ơn anh!" Cung Vô Cấu nhìn Diệp Phàm, do dự một chút rồi nói.
"..." Diệp Phàm sờ sờ mũi, vô cùng khó xử.
"Anh chưa yêu bao giờ, cho nên có thể anh không hiểu tôi!" Cung Vô Cấu nhàn nhạt nói: "Đi đây, tạm biệt!"
Nói xong Cung Vô Cấu cũng rời đi.
Diệp Phàm đứng trên đỉnh núi Tử Kim, ngắm nhìn vẻ đẹp lộng lẫy của núi Tử Kim, anh cũng chìm vào một đoạn hồi ức, một lúc lâu sau, anh lẩm bẩm nói: "Mình thật sự chưa từng yêu sao?"
...
Ở nước ngoài, thành phố phát triển nhất của nước F, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, đường lớn đan xen nhau đông nghịt người.
Nước F lúc này, đang là ban đêm, cả thành phố, lấp lánh những ánh đèn nê-ông rực rỡ màu sắc.
Đây là một thành phố không đêm, một thành phố ngợp trong vàng son.
Ở trung tâm có lượng người lớn nhất thành phố, có một tòa cao ốc mấy chục tầng, ở trên tầng cao nhất của tòa nhà lúc này, trong một căn phòng trang trí sang trọng, một người phụ nữ ngồi trên sofa.
Người phụ nữ mặc quần áo vô cùng thời thượng, thân hình xinh xắn hiện ra vô cùng tinh tế, đặc biệt là đôi chân vừa dài vừa trắng, cân xứng mà mê người, bất cứ một người đàn ông nào liếc qua một cái sẽ đều mơ mộng viển vông hết lần này đến lần khác.
Hơn nữa, cô gái này rất đẹp.
Một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da vừa mịn màng vừa trắng nõn, ngũ quan xinh xắn tựa như tác phẩm hoàn hảo nhất của thượng đế vậy.
Nhìn cô ta vừa cao quý vừa khoan thai, vẻ ngoài vô cùng thuần khiết, nhẹ nhàng cùng với sự hiên ngang mạnh mẽ.
Cô ta có một cái tên rất đẹp Linh Lung.
Cô ta rất hoàn mỹ, có thể nói cô ta là người phụ nữ hoàn mỹ nhất trên thế giới này!
Giờ phút này, Linh Lung đang lắc nhẹ một ly rượu trong tay, rượu vang đỏ bên trong ly có mà đỏ tươi như máu, ánh đèn trong phòng chiếu xuống làm màu đỏ càng thêm mê người.
"Nói đi, chuyện đó, rốt cuộc là ai làm?" Linh Lung nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhàn nhạt nói.
Tiếng nói của cô ta rất hay, như lan khuất trong động, dễ nghe mà động lòng người.
Mỹ nhân, cảnh đêm, vang đỏ.
Cảnh đẹp vô cùng.
Nhưng lại bị người đàn ông quỳ trước mặt Linh Lung phá hủy.
Trên người đàn ông này toàn là máu, nhìn hắn vô cùng thảm hại.
Hắn ta dường như vừa mới trải qua hình phạt tàn khốc của mười tám tầng địa ngục vậy, bị hành hạ không giống như con người nữa rồi.
"Khà khà!"
Tên đàn ông đó bị hành hạ thảm hại như thế nhưng vẫn không hề sợ hãi, mà ngược lại gương mặt dữ tợn của hắn hiện ra nụ cười giả tạo làm cho người khác phải sợ hãi.
Nụ cười của hắn thật kinh khủng.
Làm người khác phải ngứa ngáy, bàn chân cũng phải toát ra khí lạnh.
"Con tiện nhân này, dám lập mưu hại tao, tốt nhất là mày nên cầu nguyện đi, đừng để có ngày rơi vào tay tao, không thì, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết!" Tên đàn ông nói với Linh Lung.
"Anh yên tâm, đợi tôi hỏi được cái tôi muốn, sẽ lập tức giết anh, không để cho anh có bất cứ cơ hội nào." Linh Lung nhàn nhạt nói.
Giọng nói của cô ta nhạt nhưng lại lộ ra sự hung ác đến ma quỷ cũng phải khiếp sợ.
"Ha ha!" Tên đàn ông phá lên cười, nói: "Mày nói như vậy rồi, mày nghĩ xem liệu có thể hỏi được gì ở tao nữa không?"
"Đương nhiên có thể!" Linh Lung vô cùng tự tin nói.
"Mày lấy tự tin ở đâu ra thế?" Tên đàn ông cười lạnh một tiếng.
"Bởi vì tôi đã từng là gián điệp của đoàn lính đánh thuê Long Thần, không có bí mật nào mà tôi không thể hỏi ra." Linh Lung đứng dậy, đôi mắt đẹp phảng phất một tia sáng, cô ta nhìn chằm chằm tên đàn ông nói: "Tôi vội về Hoa Hạ, không có nhiều thời gian lãng phí với anh, nếu anh đã không biết điều, vậy thì cho anh thử cái gì gọi là khảo tra địa ngục."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...