Long Thần Tại Đô

Lý Mặc cúp điện thoại, hung tợn nói với Diệp Phàm: "Mày cứ đợi đấy, đợi lát nữa chắc chắn tao sẽ chặt đứt cả xương mày, để cả đời này mày chỉ có thể bò trên đất như giun!"

"Ha ha!" Diệp Phàm cười nói: "Tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, tốt nhất là anh nên gọi cho người giỏi nhất mà anh biết, nếu không gọi những người khác đến thì không phải anh đang tìm người hỗ trợ đâu, mà là anh đang hại hắn ta đấy."

"Hừ!"

Lý Mặc hừ lạnh một tiếng, giận đến nghiến răng.

Trong lòng hắn, sát ý đã tụ lại nồng đậm.

Nếu không phải hắn sợ bại lộ thực lực thì hắn tự nhận, nếu ra tay toàn lực, hắn vẫn có thể đấu ngang với Diệp Phàm.

Trong căn phòng bên cạnh, Sở Thanh Nhã ngồi trên ghế salon lẳng lặng đợi Diệp Phàm.

Tâm trạng cô rất phức tạp. Nhất là lúc ban ngày khi Diệp Phàm nói với Phương Dương rằng anh là "chồng cũ" của cô, cô thật sự cảm thấy hụt hẫng.

Ban đầu cô còn khinh thường không thèm để ý đến Diệp Phàm, đến giờ cô đã yêu Diệp Phàm tự lúc nào.

Nhưng sống chung với Diệp Phàm một thời gian, cô nhận ra Diệp Phàm có quá nhiều bí mật. Có lẽ đúng như lúc trước Diệp Phàm từng nói, không phải Diệp Phàm không xứng với cô, mà là cô không xứng với Diệp Phàm.

Đương lúc Sở Thanh Nhã suy nghĩ lung tung, cửa phòng bị đẩy ra. Sở Thanh Tuyết mặc áo khoác ngắn tay của Diệp Phàm lao vào. Cô ta khóc đến mức khuôn mặt tràn ngập nước mắt, vẻ mặt đầy vẻ đau khổ và sợ hãi.


Thấy Sở Thanh Tuyết, Sở Thanh Nhã khẽ ngẩn ra. Sau khi hồi thần, cô vội đứng dậy khỏi ghế salon, chạy tới quan tâm hỏi han Sở Thanh Tuyết: "Thanh Tuyết, xảy ra chuyện gì thế? Sao em.. sao em lại mặc áo của Diệp Phàm?"

"Chẳng lẽ Diệp Phàm bắt nạt em? Không đúng, anh ấy... anh ấy đâu phải người như vậy?"

"Là người khác chứ không phải Diệp Phàm đúng không?"

"Hức hức..." Sở Thanh Tuyết nhào vào lồng ngực Sở Thanh Nhã, vừa nghẹn ngào khóc to vừa nói với Sở Thanh Nhã: "Là.. là tên khốn Hoàng Chí Hồng, tên súc sinh kia, hắn... Hắn giao em cho một kẻ tên là Lý Mặc. Hắn... là thứ gì chứ, hắn không phải người..."

"Hả..." Khuôn mặt Sở Thanh Nhã đầy thắc mắc, hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao lại dính đến Hoàng Chí Hồng và Lý Mặc? Lý Mặc là ai? Là mấy người đi cùng các em lúc nãy à?"

"Không phải!" Sở Thanh Tuyết vừa khóc vừa kể lại ngọn nguồn câu chuyện cho Sở Thanh Nhã nghe.

"Nhà họ Lý ở thủ đô ư?" Sở Thanh Nhã biến sắc.

Lúc dời trụ sở chính của công ty Khuynh Thành đến thủ đô, cô đã cẩn thận điều tra một lượt các thế lực lớn ở thủ đô. Những gia tộc quyền thế rợp trời ở kinh đô như nhà họ Lý, tất nhiên cô hiểu cả.

Trước những gia tộc quyền thế rợp trời này, công ty Khuynh Thành và nhà họ Sở ở Hải Đông đều chỉ là cặn bã!

Nhưng giờ Sở Thanh Tuyết lại chọc đến nhà họ Lý!

Chắc chắn đây là tai họa cực lớn, rất có thể nhà họ Sở ở Hải Đông sẽ vì thế mà gặp tai ương ngập đầu.

"Thanh Tuyết, em... em gây ra chuyện lớn rồi!" Sở Thanh Nhã tức giận nói, đôi con người xinh đẹp tràn ngập sự nóng nảy.

"Chị, chị nói gì?" Sở Thanh Tuyết giật mình, vô cùng đau khổ nhìn Sở Thanh Nhã, nói: "Chị... Chị là chị của em. Em gặp phải chuyện như thế này, chị không an ủi em, không giúp em hả giận mà còn nói em gây họa? Chị... chị thực sự là chị ruột của em hay sao? Chẳng lẽ chị muốn để tên họ Lý kia làm nhục em?"

"Chị không có ý này. Chị nói là, sau này em có thể ngoan ngoãn chút không, đừng có giao lưu với những người như Hoàng Chí Hồng nữa? Em có biết chuyện hôm nay, không chỉ hại chính em mà còn có thể liên lụy toàn bộ nhà họ Sở hay không!"

Sở Thanh Nhã giải thích.

"Em...em...." Sở Thanh Tuyết muốn phản bác lại, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Cô cũng là một cô gái thông minh, suy nghĩ một chút là hiểu ngay chuyện cô đắc tội nhà họ Lý nghiêm trọng đến mức nào.

"Em cứ ở đây ngỉ ngơi một chút, đóng chặt cửa lại. Chị đi xem Diệp Phàm thế nào." Sau khi Sở Thanh Nhã suy nghĩ thì nói.


Nhưng Sở Thanh Tuyết lại kéo tay Sở Thanh Nhã nói: "Chị, chị đừng đi. Nếu chị đi quấy nhiễu, đến lúc đó nhà họ Lý giận cá chém thớt cả nhà họ Sở chúng ta, vậy nhà họ Sở chúng ta xong thật rồi. Cứ để Diệp Phàm nhận cái tội này thay em đi."

"Em nói gì vậy chứ?" Sở Thanh Nhã sửng sốt, vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Thanh Tuyết: "Thanh Tuyết, em lớn vậy rồi, phải trưởng thành vào chứ. Làm người thì phải có lòng biết ơn."

"Dù trước kia em có thành kiến thế nào với Diệp Phàm, nhưng hôm nay Diệp Phàm cứu em mà em vẫn không biết ơn anh ấy à? Sao còn muốn hãm hại anh ấy?"

"Em nghĩ xem, em như thế có quá đáng lắm không?"

"Em...em cũng không muốn thế..." Sở Thanh Tuyết suy nghĩ rồi nói: "Nhưng nếu không để Diệp Phàm chịu tội này thì nhà họ Sở chúng ta sẽ phải chịu tội..."

"Em... thật là!" Sở Thanh Nhã nhìn Sở Thanh Tuyết thở dài, cũng không nói nhiều mà lập tức sang phòng bên cạnh.

Khi Sở Thanh Nhã đến phòng bên, Diệp Phàm đang ngồi trên ghế salon, trước người anh chính là Lý Mặc đang thê thảm ngã ngồi dưới đất, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

Vì ngay lúc nãy, Lý Mặc lại bị Diệp Phàm đánh cho một trận tơi bời.

Thấy Diệp Phàm, Sở Thanh Nhã vội vàng tiến đến, dịu dàng hỏi: "Diệp Phàm, anh không sao chứ?"

"Không sao!" Diệp Phàm hỏi ngược lại: "Sao cô cũng đến?"

"Tôi... Tôi lo cho anh nên..."

"Lo cho chồng cũ của cô à. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sợ cô sẽ lên tiêu đề báo luôn đấy."

Nói chuyện với Diệp Phàm mấy câu, Sở Thanh Nhã mới chú ý đến Lý Mặc đang quỳ trước người Diệp Phàm. Cô không khỏi ngẩn ra, sau khi hoàn hồn mới đi nhanh đến, nói với Lý Mặc: "Cậu Lý, tôi là Sở Thanh Nhã, là chị gái Sở Thanh Tuyết."


"Sở Thanh Tuyết đã kể lại với tôi chuyện xảy ra lúc nãy."

"Dù nguyên nhân chuyện này là gì thì đều là lỗi của Sở Thanh Tuyết, xin anh hãy nể mặt nhà họ Sở ở Hải Đông của chúng tôi, đừng so đo chuyện lần này."

"Hừ, nhà họ Sở ở Hải Đông là cái thá gì? Sao xứng để tao nể mặt? Hôm nay tao bị làm nhục như thế, chắc chắn sẽ khiến chúng mày trả giá thê thảm." Mặc dù Lý Mặc bị Diệp Phàm bắt quỳ trên đất, nhưng dù thế hắn vẫn không phục, cắn răng nghiến lợi, hung hăng đáp.

"Anh Lý, thời này là xã hội pháp trị. Nếu nhà họ Sở chúng tôi cùng anh chết, anh được ích lợi gì đâu?"

Sở Thanh Nhã hít sâu một hơi rồi nói.

Nói rõ từng chữ, thái độ vô cùng đúng mực!

"Nhà họ Sở chúng mày cứ thử xem!" Sát khi trên người Lý Mặc nồng đậm, nói: "Chỉ là một gia đình giàu có như con rùa rụt cổ thôi, trong mắt tao chẳng là cái thá gì. Ông đây gõ tay một cái cũng có thể diệt sạch nhà họ Sở ở Hải Đông chúng mày!"

"Còn mày nữa. Tao kệ xác mày là thằng nào. Hôm nay mày dám đánh tao thảm như vậy, tao không diệt mày thì làm người quá uổng."

"Nhà họ Lý của tao ở thủ đô này không phải là người mà chúng mày đắc tội được đâu."

Đương lúc Lý Mặc đang nói chuyện, một đám người đột ngột xông vào phòng. Đám người này tay lăm lăm vũ khí, người nào cũng tỏ vẻ hung hăng, như dã thú vừa rời núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận