"Không nhầm đấy chứ? Thẻ thành viên VIP cấp kim cương của tên đó là hàng thật sao?"
"Thẻ thành viên VIP cấp kim cương của tiệm ăn của nhà họ Thiên không phải thứ mà người bình thường có thể có được, nếu không có thân phận, không có địa vị đủ cao, thì kể cả có phí nhiều tiền đi nữa cũng không bao giờ có được thẻ thành viên VIP cấp kim cương!"
"Hừm, nghe nói ít nhất cũng phải là người của thế gia hàng đầu thủ đô, mới có tư cách có được tấm thẻ này, tên Diệp Phàm này, chẳng phải là người của nhà họ Diệp ở Giang Châu sao? Nhà họ Diệp ở Giang Châu lợi hại đến thế nào, thì tới thủ đô cũng chỉ là một gia tộc nhỏ di cư tới, có tư cách gì mà có thẻ thành viên VIP cấp kim cương chứ?"
Nữ nhân viên phục vụ kia, khiến nhóm người Hoàng Chí Hồng sửng sốt, ai nấy đều tỏ vẻ không thể tin nổi mà nhìn Diệp Phàm.
Bọn họ thật sự không nghĩ ra, tại sao Diệp Phàm lại có thẻ thành viên VIP cấp kim cương của tiệm ăn này.
Chuyện này đúng là không thể hiểu nổi mà!
Đặc biệt là Hoàng Chí Hồng, lúc này tâm trạng của hắn ta không thể nào ủ dột hơn.
Ngay vừa rồi hắn còn cao cao tại thượng mà coi thường Diệp Phàm, nhưng bây giờ, hắn cũng không có tư cách có được thẻ thành viên VIP cấp kim cương của tiệm ăn này, nhưng Diệp Phàm lại có.
Sự khác biệt chướng mắt như vậy, lại khiến hắn mất mặt không chút nể nang, Hoàng Chí Hồng chỉ hận không thể lập tức tìm một cái khe để chui xuống.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn Hoàng Chí Hồng một chút, mỉm cười, hỏi: "Có muốn vào trong cùng không?"
"Không cần!" Hoàng Chí Hồng nhăn mặt, lạnh lùng nói.
Hắn không thể chấp nhận nổi chuyện này!
Lúc này Diệp Phàm lại hỏi hắn như vậy, rõ ràng là cố ý khiêu khích hắn mà!
"Ồ!" Diệp Phàm nhún vai một cái, không để ý tới Hoàng Chí Hồng nữa, quay sang nói với nữ nhân viên phục vụ: "Hai người."
"Được, tôi lập tức thu xếp cho anh, mời đi theo tôi!" Nữ nhân viên phục vụ vô cùng cung kính, dẫn Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã đi vào tiệm ăn.
Hoàng Chí Hồng oán hận nhìn theo bóng lưng Diệp Phàm đi vào bên trong, hai mắt nheo lại, thoáng xuất hiện một sự lạnh lẽo!
Sau đó, Hoàng Chí Hồng quay về phía mấy người đi chung với hắn rồi nói: "Chúng ta đi thôi!"
Sở Thanh Tuyết nhíu mày, mặc dù cô có chút bất mãn với Hoàng Chí Hồng, nhưng lại không thể hiện ra mặt, dù sao thì, Hoàng Chí Hồng cũng là đại thiếu gia hào môn thế gia hàng đầu thủ đô, không phải kẻ mà người bình thường sánh được.
Cô có thể với tới Hoàng Chí Hồng, đã coi như phúc khí cô tu luyện mấy đời rồi.
Cho nên, tạm thời cô không muốn để mất Hoàng Chí Hồng.
Bình thường cô tỏ vẻ ngang bướng trước mặt Diệp Phàm, nhưng thực ra, cô lại là một người tâm cơ nhạy cảm, nhìn sắc mặt Hoàng Chí Hồng, cô liền hiểu được, một khi cô tỏ vẻ bất mãn vào lúc này, rất có thể cô sẽ chọc giận Hoàng Chí Hồng, đến lúc đó, người chịu thiệt là cô.
Ngay lúc Hoàng Chí Hồng, Sở Thanh Tuyết và mấy người kia chậm rãi xoay người chuẩn bị rời khỏi tiệm ăn, một người mặc âu phục đi giày da đột nhiên đi tới.
Bên cạnh người đó là một cô gái quyến rũ, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của cô, đều cực kỳ mê người.
Hơn nữa, người đó không chỉ cực kỳ điển trai, mà còn tỏa ra khí chất quý tộc bẩm sinh, nổi bật bất phàm.
"Ồ, đây chẳng phải Hoàng lão đệ đấy sao?" Người đó đúng lúc đụng phải nhóm người Hoàng Chí Hồng, Sở Thanh Tuyết, nhìn thấy Hoàng Chí Hồng thì không khỏi ngạc nhiên, vội vã chào hỏi.
"Lý Mặc? Ôi trời, Mặc ca, lâu lắm rồi không gặp anh, anh, anh quay lại thủ đô khi nào thế?" Hoàng Chí Hồng nhận ra người kia, lập tức hoảng sợ, kích động nói.
"Vừa mới về được mấy ngày!" Lý Mặc thản nhiên nói: "Mọi người vừa ăn cơm xong đấy à? Thật không khéo, nếu không thì chúng ta có thể cùng nhau uống vài ly rồi.."
"À..." Hoàng Chí Hồng lúng túng.
"Sao vậy?" Lý Mặc nhíu mày, hỏi.
"Mặc ca, tôi...Không phải chúng tôi vừa ăn cơm xong, mà là chưa ăn." Hoàng Chí Hồng nói: "Hôm nay nhiều người tới ăn cơm quá, chúng tôi vốn không dự định tới đây, hiện tại không còn chỗ nữa, cho nên..."
"Thì ra là như vậy sao, vậy thì tốt quá rồi, đi nào, chúng ta cùng đi, uống với nhau vài ly." Lý Mặc mỉm cười nói: "Tôi có thẻ thành viên VIP cấp kim cương ở tiệm ăn này, có thể yêu cầu chỗ ngồi đặc biệt."
"Thật sao? Tốt quá rồi!" Hoàng Chí Hồng sững người, sau đó vui mừng mỉm cười.
Hắn vốn đang khó chịu vì chuyện Diệp Phàm có thể bước vào tiệm ăn nhà họ Thiên, hắn thì lại không thể.
Bây giờ thì tốt rồi, hắn cũng có thể vào trong cùng Lý Mặc, chuyện này làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Những người đi chung với Hoàng Chí Hồng đều rất vui mừng, sự khó chịu vừa rồi, tan thành mây khói trong nháy mắt.
Lý Mặc đưa Hoàng Chí Hồng, Sở Thanh Tuyết và những người kia đi vào tiệm ăn, Sở Thanh Tuyết liếc Lý Mặc tới mấy lần, ánh mắt lấp lánh, biểu cảm kỳ lạ, những chuyện này, đều bị Lý Mặc chú ý.
Lý Mặc đánh giá Sở Thanh Tuyết một chút, trong máy lộ ra vẻ tà ác.
Mặc dù Sở Thanh Tuyết trông có vẻ ngây ngô, nhưng loại thanh thuần thế này, lại càng có sức mê hoặc.
Nữ nhân viên phục vụ đưa Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã tới một căn phòng riêng cực kỳ tao nhã, chuẩn mực trong tiệm ăn, sau khi ngồi vào ghế, Diệp Phàm đưa menu cho Sở Thanh Nhã.
Sở Thanh Nhã không khách khí với Diệp Phàm, sau khi xem qua menu, gọi vài món ăn, người phục vụ nhanh chóng đem món ăn lên.
Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã vừa bắt đầu dùng bữa, vừa trò chuyện.
"Diệp Phàm, anh đừng tính toán chuyện vừa rồi với Thanh Tuyết, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng tâm địa không xấu, chỉ là con bé có chút thành kiến với anh mà thôi." Sở Thanh Nhã ăn chút đồ ăn, hơi do dự, rồi nói với Diệp Phàm: "Nếu con bé biết anh là người chữa khỏi gương mặt của con bé, nhất định con bé sẽ rất cảm kích anh."
"Trong mắt tôi, cô ấy cũng là em gái, tôi chỉ đùa giỡn với cô ấy một chút thôi, không thật sự tính toán với cô ấy đâu." Diệp Phàm mỉm cười nói.
Người như anh, sao có thể tính toán với Sở Thanh Tuyết cơ chứ.
Vừa rồi, anh chỉ quen miệng trêu chọc, cố ý nói đùa chọc giận Sở Thanh Tuyết mà thôi!
"Thật chứ?" Sở Thanh Nhã nhíu mày, nhìn Diệp Phàm.
"Tôi đã bao giờ lừa gạt cô chưa?" Diệp Phàm đáp.
"À...?" Sở Thanh Nhã suy nghĩ một chút, hình như Diệp Phàm thật sự chưa từng lừa gạt cô.
Một lát sau, Sở Thanh Nhã lại hỏi: "Còn nữa, ở lễ Khánh Thành công ty, Chu Nghiên của tập đoàn Viêm Hoàng là người anh tìm tới sao?"
"Không phải!" Diệp Phàm lắc đầu.
"Sao có thể như vậy chứ?" Sở Thanh Nhã nhíu mày, không tin.
"Cô ta thật sự không phải người do tôi tìm tới."
Diệp Phàm cười khổ.
Chu Nghiên thật sự không phải người do anh tìm tới, mà là bạn anh tìm, thật sự không có quan hệ gì với anh cả.
"Được rồi!" Sở Thanh Nhã không tiếp tục truy hỏi nữa.
Ăn được một lúc, Diệp Phàm đi vào phòng rửa tay, anh vừa vào trong thì nghe thấy có tiếng người xì xào bàn tán.
"Anh Chí Hồng, Lý thiếu gia nói, chỉ cần đêm nay anh đem Sở Thanh Tuyết lên giường của anh ấy, thì sau này ở thủ đô, có anh ấy che chở cho chúng ta, cần gì phải sợ mấy tên đại thiếu gia hào môn thế gia kia chứ, bọn chúng cũng chẳng dám chọc vào chúng ta nữa, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đấy!"
"Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Có là gì chứ?"
"Anh Chí Hồng, anh phải nghĩ cho nghĩ đấy, không có cơ hội thứ hai đâu, hơn nữa, Lý thiếu gia nói, anh ấy có thể để người phụ nữ đi cùng anh ấy tới đây ngủ với anh một đêm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...