"Từ nay về sau, không ai nợ ai!"
Diệp Phàm người nhanh chân rời đi.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là bay về Giang Châu, tìm hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Anh không tin rằng ông nội hiền từ của anh lại đột ngột ra đi như vậy..
Sở Thanh Nhã nhìn theo bóng lưng Diệp Phàm rời đi, quay sang nói với Sở Thanh Tuyết, vẫn còn sững sờ: "Thanh Tuyết, những gì em nói quá quá đáng rồi."
"Chị."
Sở Thanh Tuyết mím môi, không khỏi hối hận, còn liên lụy chị cô bị đánh.
"Em ấy à." Sở Thanh Nhã thở dài, vỗ vỗ nhẹ vào đầu Sở Thanh Tuyết, rồi kéo cô lên xe.
Xe đi được nửa đường, khuôn mặt của Sở Thanh Tuyết đã không còn trắng bệch như vừa rồi nữa..
"Chị, nếu ông nội của anh ta đã mất rồi, có phải chuyện kết hôn của hai người cũng không tính nữa không?" Sở Thanh Tuyết, phục hồi lại tinh thần liền hỏi.
Diệp Phàm vốn không thích chị cô, kết hôn chỉ là hình thức.
Sở Thanh Nhã ngây người, lắc đầu một cái, cho dù cô và Diệp Phàm đều suy nghĩ như vậy, lúc này cũng không thích hợp để làm như vậy.
"Chị, chị phải suy nghĩ thật kỹ." Sở Thanh Tuyết nói, những việc như thế này phải mau chóng xử lý, thời gian càng lâu, càng có nhiều vấn đề.
Hai chị em mải trò chuyện trong xe mà không hề phát hiện ra rằng họ bị bởi hai chiếc xe hơi màu đen bám theo, khi đến ngã rẽ, hai chiếc xe phía sau họ đột nhiên tăng tốc.
Oành.
Có một tiếng động lớn, chiếc xe bị va chạm bất ngờ mất kiểm soát, bay lên vỉa hè, cuối cùng bị kẹt trong bức tường của cửa hàng bên đường.
Chuông báo động trong xe cứ reo không ngừng, túi khí an toàn bật lên, hai chị em Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết bất tỉnh nhân sự.
Tiếng phanh xe vang lên, các vệ sĩ theo sau hai chị em còn chưa kịp phản ứng lại, thì bảy, tám tên đàn ông cường tráng đã vọt ra trước xe, vác bọn họ đi.
Lúc này các vệ sĩ phía sau mới ra khỏi xe.
Thấy hai người bị bắt đi, bọn họ đều tái mét mặt mày, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng ở thành phố Hải Đông, lại có thể có người bắt cóc người khác trắng trợn như vậy.
"Liên lạc với đội trưởng, báo cảnh sát, tôi sẽ đuổi theo!"
Một trong số họ phân phó, sau đó vội vã lên xe, đuổi theo chiếc xe đưa hai chị em Sở Thanh Nhã đi.
Nhận được tin tức do vệ sĩ gọi đi, toàn bộ thành phố Hải Đông trở nên ồn ào, phải biết rằng thế lực của Sở gia ở thành phố Hải Đông là không thể coi thường.
Bắt cóc trắng trợn như vậy, chính là một sự khiêu khích đối với các ban ngành lãnh đạo ở Hải Đông.
Tất cả nhân lực từ cao xuống thấp đều được điều động, không mất nhiều thời gian để điều tra ra vị trí của kẻ bắt cóc, kết quả sau đó tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Tòa nhà Long Đằng của Tập đoàn Long Đằng.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, Trương Thành Hổ đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt lạnh lùng của gã ta không ngừng liếc nhìn hai chị em Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết.
"Bọn chúng có đẹp không?" Trương Thành Hổ âm trầm nói.
Mấy kẻ đang đứng sau lưng Trương Thành Hổ nhìn chằm chằm vào hai chị em Sở Thanh Nhã, chảy nước dãi, run lên một cái, không biết trả lời thế nào.
"Rất đẹp.”
Trương Thành Hổ tức giận quát lớn: “Nhưng ông đây đã bị phế rồi, nhìn chúng nó ở trước mặt mà lại ăn không được, chúng mày có biết đau khổ như thế nào không?"
Trong văn phòng yên lặng không tiếng động, không ai dám khiêu khích Trương Thành Hổ, hắn đang tức giận đến điên loạn.
"Ừm……"
Tiếng thở phá vỡ sự yên tĩnh, Sở Thanh Nhã khẽ mở mắt ra, tầm nhìn có chút mơ hồ.
Cô bị làm sao thế này?
Chẳng phải cô vừa đi đăng ký kết hôn cùng Diệp Phàm sao? Sau đó, cô đang lái xe trên đường, sau đó... tiếng va chạm xe hơi vẫn vang vọng trong tâm trí cô.
"Thanh Tuyết, Thanh Tuyết, em đang ở đâu?" Sở Thanh Nhã hét lên lo lắng, cô nhớ lại cảnh tượng mình bị tai nạn xe hơi, tỉnh táo lại, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Trương Thành Hổ lạnh lùng, một nhóm côn đồ hung dữ, khung cảnh xa lạ.
Sở Thanh Nhã không khỏi ớn lạnh.
"Thanh Tuyết, Sở Thanh Tuyết, thực sự là một cái tên hay." Trương Thành Hổ cười khẩy, chỉ về phía Sở Thanh Nhã, "Em gái của cô không ở đây."
Ngay khi Sở Thanh Nhã quay đầu, liền nhìn thấy Sở Thanh Tuyế bị trói bên cạnh cô, máu me đầy mặt.
"Thanh Tuyết, mau tỉnh lại đi, em sao vậy?" Sở Thanh Nhã gần như khóc nấc lên, hai tay bị trói chặt, chỉ có thể dùng cơ thể của cô lay nhẹ Sở Thanh Tuyết.
Trương Thành Hổ cười khẩy, cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm hai người, chẳng khác nào một kẻ thần kinh.
Sở Thanh Tuyết cũng mau chóng tỉnh dậy, nhưng vừa tỉnh dậy liền rên rỉ trong đau đớn, nhận ra tình hình ở đây, cô lập tức ngậm miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống, cả người sự run rẩy, đủ thấy cô đang phải chịu đựng đau đớn đến thế nào.
Khóe mắt của Sở Thanh Nhã nheo lại, ban đầu cô chỉ sốt ruột, đến khi tỉnh táo lại mới phát hiện ra vết thương dữ tợn trên mặt em gái mình.
Kể cả có chữa lành, cũng sẽ để lại vết sẹo khó coi.
"Trương Thành Hổ!"
Cơn giận bùng lên, Sở Thanh Nhã trừng mắt nhìn về phía Trương Thành Hổ, "Ông đang bắt cóc người đấy!"
Tai nạn xe hơi, bất ngờ bị đưa đến đây, còn bị trói lại. Sở Thanh Nhã vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Khà khà." Trương Thành Hổ cười thành tiếng, giọng nói của gã chẳng khác nào ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, "Tao bắt cóc chúng mày đấy, hài lòng chưa?"
"Ông điên rồi sao?" Sở Thanh Nhã cau mày, quát lớn: "Ông là đang thách thức Sở gia chúng tôi."
Trương Thành Hổ cười khẩy, "Tiểu kỹ nữ, cô đang hù dọa ai vậy? Ông đây không thèm cái loại như mày!"
Sở Thanh Nhã căng thẳng.
Trương Thành Hổ nắm giữ mạng người trong tay, chỉ cần là người có thân phận nhất định ở thành phố Hải Đông, có ai mà hắn không biết chứ. Hắn vần còn yên ổn, thậm chí còn thành lập ra tập đoàn Long Đằng, là bởi vì hắn làm chuyện xấu, nhưng biết chừng mực, biết ai có thể khiêu khích, ai không thể khiêu khích, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Bây giờ gã càng ngày càng quá đáng, có nghĩa là hắn đã phát điên rồi.
Người điên thì chuyện gì cũng có thể làm ra.
"Đừng nói ông đây không cho cô cơ hội!"
Ánh mắt Trương Thành Hổ xuất hiện sự điên cuồng, "Gọi điện thoại cho vị hôn phu của cô, bảo nó đến đây!”
Sở Thanh Nhã nghe vậy thì sững sờ, Diệp Phàm?
"Có chết cũng phải để các cô chết rõ ràng." Trương Thành Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai chị em, chỉ vào những tấm băng gạc đẫm máu trên cơ thể mình. "Vị hôn phu tốt của cô đến đòi nợ, bắn ba cái lỗ trên người ông đây, ông đây nhận, nhưng tại sao nó dám cho ông một vết thương khiến ông đoạn tử tuyệt tôn chứ! "
"Ông đây bị phế rồi!"
"Đã thế thì nó cũng đừng nghĩ tới chuyện yên ổn!"
"Ông đây đã cho người chuẩn bị đầy thuốc nổ trong tòa nhà này, gọi nó đến, ông đây sẽ để nó chết chung!"
Trương Thành Hổ hét lên điên cuồng, tia sáng duy nhất trong mắt cũng bị thay thế bằng sự điên cuồng.
Thân thể Sở Thanh Nhã không ngừng run rẩy, những lời của Trương Thành Hổ cứ vang vọng trong tâm trí cô, thì ra căn nguyên tất cả mọi chuyện, lại là từ chuyện cô muốn Diệp Phàm đi đòi nợ gây ra.
Sở Thanh Tuyết bỗng choáng váng, cơn đau dữ dội trên mặt khiến đầu óc cô mơ hồ, nhưng nỗi sợ hãi cũng vì thế mà giảm đi không ít.
Bốp.
Thứ gì đó đập vào người, Sở Thanh Nhã miễn cưỡng định thần nhìn lại, là điện thoại di động của cô.
"Gọi điện thoại đi, bảo con rùa rụt cổ kia đến đây!"
Gọi, hay không gọi?
Sở Thanh Nhã do dự, Trương Thành Hổ điên rồi, hắn ta nói toàn bộ tòa nhà chứa đầy chất nổ, có thể chắc chắn tới chín mươi phần trăm.
Ngay cả với thực lực binh vương đỉnh cao của Diệp Phàm, có thể sống sót sau vụ nổ này sao?
"Con điếm, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ông đây, mặc dù em gái của mày đã bị hủy hoại nhan sắc, anh em của ông đây cũng không kén ăn đâu." Trương Thành Hổ giọng âm trầm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...