"Tên rác rưởi Diệp Phàm, thấy gia tộc gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ của cậu ta, mà cậu ta dám thừa nước đục thả câu, thật là không biết xấu hổ."
"Tục ngữ có câu, lạc đà gầy giơ xương còn to hơn ngựa, cho dù hoàn cảnh của Diệp gia chúng ta có thảm như thế nào, tên vô dụng đó có thể uy hiếp được sao? Cứ chờ mà xem, xem lần này cậu ta sẽ nhận kết cục thảm hại như thế nào."
"Nhị trưởng lão nói rất đúng, gia tộc cần sự giúp đỡ, chính là sự may mắn của cậu ta, vậy mà cậu ta dám chơi gia tộc một vố, đây chính là muốn tìm đường chết."
"Thật ra, tôi vẫn không hiểu, bác Phúc chỉ là người hầu của Diệp gia chúng ta, ông ta dựa vào cái gì mà nói Diệp Phàm có thể giúp gia tộc, Đại trưởng lão liền tin luôn? Theo tôi thấy, đây rõ ràng là bác Phúc thông đồng với tên vô dụng kia để diễn một vở kịch mà!"
...
Trong từ đường của Diệp gia, mọi người trong Diệp gia đang bàn tán sôi nổi.
Mặc dù có rất nhiều tin đồn nói Diệp Phàm có quan hệ với quân đội, đến cả việc Thường gia sụp đổ cũng có liên quan tới Diệp Phàm.
Nhưng trong mắt mọi người ở Diệp gia, những tin đồn này chỉ là vô căn cứ, dù gì cũng đã nhiều năm rồi, trong tiềm thức của bọn họ đã coi Diệp Phàm là đồ vô dụng, đừng nói là nghe tin đồn, cho dù có tận mắt thấy thực lực của Diệp Phàm, cũng rất khó thay đổi được suy nghĩ của bọn họ về Diệp Phàm.
Cho nên trong lòng những những người này, Diệp Phàm cùng lắm đã từng lăn lộn trong quân đội, chắc cũng chỉ biết đánh nhau mà thôi.
Nghe mọi người ở trong Diệp gia bàn tán, khóe miệng Diệp Phàm khé nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, anh nhìn về phía Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đang đứng chắn trước mặt mình, nói từng câu từng chữ: "Nói thật thì tôi ngứa mắt hai con chó già các ông lâu rồi."
"Dám chửi tôi? Tôi bằng vai với ông nội cậu đó, cậu láo xược bất hiếu như vậy không sợ bị thiên lôi đánh sao?" Nhị trưởng lão của Diệp gia sững sờ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Anh hai, không cần phải phí lời với tên bất hiếu này, nếu cậu ta đã không chịu giúp gia tộc, thì đánh chết cậu ta đi, em không tin, Diệp gia chúng ta ở Giang Châu buôn bán bao nhiêu năm, quan hệ rộng rãi, không có cậu ta lại không thể vượt qua được khó khăn này!" Tam trưởng lão hung dữ rống lên.
Lời của Tam trưởng lão vừa dứt, một đám người mặc quần áo vest xông vào từ đường của Diệp gia.
Đám người đó, ai cũng là cao thủ!
Đây chính là thế lực ba đạitrưởng lão âm thầm bồi dưỡng.
Những người này, tỏa ra khí tức khiếp người, dương như tất cả bọn họ đều từng trải qua việc chém giết mỗi ngày.
"Đại trưởng lão, không phải chúng ta đã nói rồi sao, đàm phán trong hòa bình? Những người này là sao?" Nhìn thấy đám đàn ông mặc vest xông vào từ đường của Diệp gia, mặt bác Phúc biến sắc, vội vàng nói với Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhíu mày một cái:" Ta đã rất có thành ý rồi, nhưng hai điều kiện tên bất hiếu này vừa đưa ra rất quá đáng, ta đã đồng ý lùi một bước rồi, nhưng nó căn bản không hề cảm kích, Diệp gia có loại con cháu như thế này, đúng thật là bi ai, đánh gãy chân tay nó, để nó tự sinh tự diệt!"
"Đại trưởng lão, ông..." Bác Phúc tức xanh mặt, toàn thân run lẩy bẩy.
Ông biết đại lão trưởng không phải là một người giữ chữ tín.
Nhưng sự thật đã chứng minh, ông sai rồi!
Mặc dù đến nông nỗi như ngày hôm nay, nhưng Đại trưởng lão của Diệp gia vẫn nhìn không rõ tình hình, hoàn toàn không biết Diệp Phàm có sức mạnh lớn như thế nào.
"Ra tay"
Theo cái gật đầu đồng ý ra tay với Diệp Phàm của Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão liền không kiêng nể gì nữa, lập tức ra lệnh cho đám người vừa xông vào từ đường Diệp gia.
Nhận được mệnh lệnh của Nhị trưởng lão, đám người mặc vest đen cùng lúc xông đến chỗ Diệp Phàm, trong tay bọn họ đều cầm những con dao găm sắc bén, làm cho người khác đều khiếp sợ.
Nhưng Diệp Phàm sắc mặt lạnh tanh, chẳng thèm để đám người mặc vest đen vào trong mắt.
"Giết!"
Một tiếng quát lạnh lùng, mấy tên mặc vest đen cùng lúc xông đến ra tay với Diệp Phàm, vung con dao găm trong tay lên, con dao sắc bén xẹt qua trên không trung từng nhát từng nhát theo quỹ đạo, đan thành một mạng lưới bao phủ Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm trượt một cái, cơ thể nhanh nhẹn như con mèo hoang, thoáng một cái đã vọt sang một bên, tránh được mạng lưới chết chóc đó.
Sau đó, anh nhảy lên một bước, như con mãnh hổ xuất chiêu, khí thế hung hăng, xông đến trước mặt mấy tên mặc vest đen, nhanh như chớp đánh một quyền vào bên phải, liền phá vỡ huyệt thái dương trên mặt của mấy tên mặc vest đen, ngay lập tức, mấy tên mặc vest đen kêu lên một tiếng, ngã trên mặt đất, không biết sống chết thế nào.
Cùng lúc đó, có ba tên mặc vest đen nhào về phía anh, con dao găm trong tay chia nhau ra đâm về phía yết hầu, ngực trái, bụng.
Chỉ thấy Diệp Phàm xoay một vòng, chân phải quét một cái, chỉ một cước đã đá ba tên mặc vest đen nằm ra đất, lực đạo lớn làm ba tên mặc vest đen ngã lăn ra hôn mê.
Bịch! Bịch! Bịch!
Diệp Phàm thật dũng mãnh, giống như mãnh hổ xông vào một bầy dê, tả xung hữu đột, mỗi một quyền đánh ra, một cước đá ra đều làm một tên mặc vest đen ngã hôn mê bất tỉnh.
Chưa tới một phút, Diệp Phàm đã nhanh gọn làm cho đám người mặc vest đem nằm rạp xuống đất.
Ban đầu, mọi người ở từ đường của Diệp gia đều cười lạnh, chuẩn bị xem tình cảnh bi thảm của Diệp Phàm khi bị đánh, còn đang nghĩ đến việc đến lúc đấy nên giễu cợt, sỉ nhục anh như thế nào nữa.
Nhưng cảnh vừa diễn ra trước mắt, làm cái cười lạnh của mọi người đông cứng lại, ánh mắt dần lộ ra vẻ kinh ngạc, hoảng hốt, sợ hãi...
Đặc biệt là Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão của Diệp gia, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mặc dù đã biết thân thủ của Diệp Phàm, nhưng bọn họ không nghĩ là Diệp Phàm sẽ mạnh đến mức này, đến cả mười mấy tên mặc vest đen được bọn họ âm thầm dạy dỗ liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Điều này thật sự... quá bất ngờ!
Phải biết ràng mười mấy tên mặc vest đen, mỗi người đều là sát thủ ở nước ngoài được bọn họ chiêu mộ về, sau đó tốn biết bao nhiêu tiền để mời thầy ở nước ngoài về để bồi dưỡng thêm.
Theo lý thuyết thì dù có là binh vương cấp cao, đối mặt với sự bao vây của mười mấy tên mặc vest đen, cũng chỉ có con đường chết.
Nhưng Diệp Phàm lại dễ dàng hạ gục mười mấy tên mặc vest đen.
Điều này chứng tỏ...
Sức mạnh của Diệp Phàm còn đáng sợ hơn, binh vương cấp cao!
Đại trưởng lão Diệp gia thấy Diệp Phàm mạnh như vậy, bị dọa tới nỗi liên tục lùi lại phía sau, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi và khiếp sợ, ban đầu ông ta nghĩ Diệp Phàm cùng lắm thì cũng chỉ là tên binh vương cao cấp.
Mặc dù Diệp gia bây giờ đã không ổn rồi, nhưng để đối phó với một bên binh vương cấp cao, ông ta tự cảm thấy vẫn còn dư sức.
Nên lúc Nhị trưởng lão và tam trưởng lão muốn đối phó với Diệp Phàm, ông ta mới gật đầu, vốn dĩ định dạy dỗ Diệp Phàm một trận, rồi đe dọa Diệp Phàm dùng mối quan hệ với quân đội để giúp đỡ Diệp gia.
Nhưng chuyện xảy ra lại không theo kế hoạch của ông ta, thực tế là chênh lệch quá lớn.
"Diệp gia, tàn đời rồi!"
Đây chính là tiếng lòng của Đại trưởng lão lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...