Đến lúc tan làm.
Diệp Thu liền trở về nhà.
Phải biết rằng.
Lâm Thanh Nhã vẫn còn đang ngủ ở nhà đấy.
Trước tiên cho cô ấy dùng thuốc giải của mê hồn hương đã rồi nói tiếp.
Nếu không, cô ấy sẽ ngủ đến ngày kia mới tỉnh lại được.
Làm tổng tài chấp chưởng Lâm Thị, nếu bỗng chốc biến mất ba ngày.
Thế thì cả Lâm Thị thế nào cũng sẽ hỗn loạn, đến lúc đó cũng khó tránh khỏi sẽ bị bàn tán.
Phải biết rằng, sau lưng Lâm Thanh Nhã còn có một Lâm Vĩ đang nhìn chằm chằm như hổ đói nữa đấy! Đi vào biệt thự Hãn Hải Lam Thành.
Diệp Thu đi thẳng lên tầng hai, đi vào phòng ngủ của Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã vẫn đang ngủ say trên giường, ngủ rất là ngon.
Thấy vậy.
Đôi mắt Diệp Thu tràn ngập dịu dàng, sau đó lấy một chiếc bình nhỏ màu trắng từ trong ngực ra, mở nắp bình, đặt dưới lỗ mũi Lâm Thanh Nhã.
Làm xong hết thảy.
Diệp Thu vội vàng cất bình đi, rón ra rón rén ra khỏi phòng của Lâm Thanh Nhã, quay lại phòng khách ở tầng một.
Cái mông của anh vừa mới đặt xuống ghế sô pha không bao lâu.
"A!!!"
Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai truyền ra từ trong phòng Lâm Thanh Nhã.
"Rầm rầm rầm rầm!"
Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân vang dồn dập.
Lâm Thanh Nhã đầu bù tóc rối từ tầng hai chạy xuống.
Mặc dù cô vừa mới tỉnh ngủ, chưa đánh răng rửa mặt, đầu tóc cũng lộn xộn.
Nhưng khắp người lại có một loại mỹ cảm lười biếng không nói nên lời.
Lại kết hợp với chiếc váy ngủ tơ tằm chưa kịp thay, bày ra dáng người vô cùng duyên dáng.
Đường cong có lồi có lõm kia, quả thực là cực kỳ quyến rũ, Diệp Thu nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Sau khi tới phòng khách.
Lâm Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, giọng nói lạnh như băng hỏi: "Diệp Thu, tại sao anh không đánh thức tôi?"
"Diệp tổng, em vừa tỉnh sao?
Anh còn tưởng hôm nay em làm việc ở công ty cả ngày cơ!"
Diệp Thu lặng đi một lát, giả bộ cái gì cũng không biết.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã chợt đỏ lên, ho khan hai tiếng, cực kỳ xấu hổ nói: "Khụ khụ, cái đó...phải rồi, hôm nay tôi bận rộn làm việc ở công ty cả ngày, chẳng qua là vừa về đến nhà, nghỉ ngơi một lát thôi!"
Nghe vậy.
"Ồ?
Thì ra là vậy a, anh còn tưởng Lâm tổng ở nhà ngủ cả một ngày!"
Diệp Thu gật đầu như nghĩ tới cái gì đấy, nhếch miệng cười nói.
"Sao có thể! Tôi...Tôi bận như vậy, sao có thể ở nhà ngủ cả ngày chứ!"
Lâm Thanh Nhã trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu một cái, hơi chột dạ nói.
Cô là người rất sĩ diện, tất nhiên không thể để Diệp Thu biết mình làm biếng ở nhà ngủ cả ngày.
Thế nhưng điều mà Lâm Thanh Nhã không biết đó là, bất tri bất giác cô đã rơi vào hố của Diệp Thu.
"Anh đã bảo rồi mà, trong lòng anh Lâm tổng vẫn luôn là một nữ cường nhân ưu tú, ở nhà ngủ cả một ngày ư?
Anh cảm thấy cái này căn bản là không thể nào!"
Diệp Thu vội vàng gật đầu, nói với bộ dạng nghiêm chỉnh.
"Bớt lắm mồm đi, đã nấu xong cơm chưa, tôi đói rồi!"
Lâm Thanh Nhã trợn mắt liếc Diệp Thu một cái, lạnh như băng hỏi.
Cô sợ nói nữa thì sẽ lộ mất, cho nên vội vàng chuyển đề tài.
Nhưng mà cô lại không biết, đó là tấm lòng của Diệp Thu.
Diệp Thu khẽ nhếch miệng, sau đó mỉm cười nói: "Cái đó, anh cũng vừa mới đi làm về, bây giờ sẽ đi làm ngay, em lên tầng rửa mặt đi, anh làm nhanh thôi!"
"Mau lên nha!"
Lâm Thánh Nhã lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng xoay người đi lên tầng.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Người phụ nữ này, lúc nói dối vẫn rất là đáng yêu! Nghĩ tới đây, Diệp Thu lắc đầu cười, rồi đi vào phòng bếp.
Mấy món ăn đơn giản nhà làm.
Chỉ chốc lát sau Diệp Thu đã làm xong rồi, anh đặt lên trên bàn cơm.
Sau đó đang chuẩn bị gọi Lâm Thanh Nhã xuống ăn cơm.
Thì đúng lúc này.
Điện thoại của anh lại reo lên.
Vừa lấy ra xem, thế mà lại là cuộc gọi của Hà Tình Tình.
Diệp Thu nhíu mày, nhanh chóng bắt máy.
"Diệp Thu, tôi hơi say rồi, anh đến quán Gia Thế đón tôi đi, tôi ở 211..." Nhưng mà, Hà Tình Tình còn chưa nói xong.
Bên cạnh đã chuyền tới giọng nói của một người đàn ông.
"Nào, Tiểu Hà, chúng ta uống tiếp nào, gọi điện thoại làm gì đấy!"
Sau đó điện thoại liền bị ngắt! Sắc mặt Diệp Thu nhất thời trầm xuống.
Quả nhiên, trên đời này không có bàn rượu nào sạch sẽ cả.
Tình huống xấu nhất vẫn xảy ra.
Diệp Thu nhanh chóng xới cơm xong, rồi nói với Lâm Thanh Nhã là mình có việc phải đi ra ngoài một lúc.
Lâm Thanh Nhã cũng không hỏi nhiều.
Thế là Diệp Thu nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, gọi một xe taxi rồi đi về phía nhà hàng Gia Thế....Nhà hàng Gia Thế, phòng 211.
Giờ phút này.
Có mấy người đang ngồi trên bàn ăn.
Trong đó có Lý Soái, còn cả giám đốc Ngô ở bộ phận tiêu thụ Lâm Thị.
Đối diện hai người, vẫn có một người đàn ông trung niên, mặt mũi bóng loáng, bụng phệ đang ngồi.
Người này chính là phó tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn bách hóa Thiên Tuyết, Dương Đại Phú.
Còn Hà Tình Tình thì ngồi bên cạnh ông ta.
Chẳng qua Hà Tình Tình lúc này đã đỏ bừng cả mặt, uống đến nỗi mơ mơ hồ hồ rồi.
Nhưng Dương Đại Phú rõ ràng là không có ý bỏ qua cho Hà Tình Tình, ông ta không ngừng rót rượu cho Hà Tình Tình, đôi mắt híp đảo qua đảo lại trên người Hà Tình Tình.
Còn bàn tay heo của ông ta đã đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Hà Tình Tình rồi, ở đó tùy ý làm bậy.
Lý Soái và giám đốc Ngô ngồi đối diện thấy cảnh này, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn giựt dây Hà Tình Tình, nhất định phải tiếp đón Dương Đại Phú cho tốt.
Hà Tình Tình thật sự là chỉ còn lại một tia tỉnh táo cuối cùng để giữ vững mình thôi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, không tới hai chén nữa, cô sẽ hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Mà đến lúc đó, chờ đợi cô sẽ là ác mộng cả đời.
"Dương tổng, ngài uống khá sướng đấy nhỉ, Tiểu Hà chúng tôi cũng đang cố gắng bồi ngài, ngài thấy hợp đồng hợp tác của hai nhà chúng ta có phải là ký được rồi đúng không?"
Lý Soát rút hai phần hợp đồng từ trong túi tài liệu ra đặt lên trên bàn, nhìn Dương Đại Phú, gương mặt nịnh nọt hỏi.
"Không thành vấn đề, chỉ cần Tiểu Hà nể mặt, tôi liền nể tình!"
Dương Đại Phú nhếch miệng cười, sau đó lại rót đầy một ly rượu trắng, đặt ở trước mặt Hà Tình Tình, cười xấu xa nói: "Tiểu Hà, chỉ cần cô uống hết ly này, tôi lập tức ký hợp đồng với công ty các cô!"
Nghe thấy lời này.
Lý Soái và giám đốc Ngô nhoáng cái sáng mắt lên, vội vàng nhìn Hà Tình Tình rồi nói: "Tiểu Hà, mau uống đi, chỉ còn một ly nữa thôi!"
"Giám đốc, Dương tổng, tôi thật sự uống không nổi nữa rồi!"
Hà Tình Tình khoát tay, choáng váng nói.
"Sao nào?
Cô không nể mặt tôi hả?
Nếu đã như vậy thì hợp đồng này, bỏ đi đi!"
Sắc mặt Dương Đại Phú trầm xuống, cười lạnh nói.
Lý Soái và giám đốc Ngô vừa nghe thấy vậy, lập tức nóng nảy.
"Tiểu Hà, cô sao vậy, cô không muốn công việc này nữa hả?
Đến cả Dương tổng còn không nể mặt, mau uống đi!"
Giám đốc Ngô hung hưng trừng mắt nhìn Hà Tình Tình một cái, lạnh giọng trách mắng.
"Đúng thế, Hà Tình Tình, cô vừa mới được lên làm chính thức, nếu cô không muốn mất đi công việc này thì hãy nghe lời, uống hết ly rượu này đi. Nếu không, ngày mai cô không cần tới công ty làm việc nữa!"
Lý Soái cũng trầm mặt, lạnh giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...