Nhận tấm danh thiếp của Triệu Mỹ Tuyết.
Dưới nguyện vọng mãnh liệt của Triệu Mỹ Tuyết.
Diệp Thu đành phải cho Triệu Mỹ Tuyết số điện thoại của mình.
"Diệp tiên sinh, tối nay đợi anh tan làm nếu như có thời gian, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải để tôi mời anh một bữa, được không?"
Triệu Mỹ Tuyết nhìn Diệp Thu, cực kỳ chân thành hỏi.
Diệp Thu suy nghĩ một cái, dù sao thì tan làm cũng không có việc gì, anh liền gật đầu đồng ý. Sau đó anh chuẩn bị xuống xe.
"Ba ba, ba muốn đi đâu?
Nam Nam muốn đi với ba!"
Nam Nam ngồi ở ghế sau lập tức sốt ruột, vội vàng khóc nói.
"Nam Nam ngoan, ba ba phải đi làm, tối nay ba ba về sẽ chơi với Nam Nam!"
Triệu Mỹ Tuyết quay đầu xoa đầu Nam Nam, dịu dàng dỗ dành.
Mà lúc nói câu này, khỏi phải nói cô đỏ mặt thế nào.
"Khụ khụ!"
Diệp Thu cũng hơi xấu hổ ho khan hai cái, nhìn Nam Nam rồi nói: "Nam Nam phải nghe lời mẹ, tối nay chúng ta gặp lại, được không?"
"Vậy được, ba ba nhất định phải nói lời giữ lời nha!"
Nam Nam rất là hiểu chuyện mà gật đầu, sau đó chìa ra ngón tay út đáng yêu của mình: "ngoắc tay!"
"Được, ngoắc tay nào!"
Diệp Thu mỉm cười, giơ ngón út của mình ra ngoắc tay với Nam Nam, sau đó liền xuống xe.
Trở lại bộ phận kinh doanh ở công ty.
Lý Soái đang đứng trước bàn của Hà Tình Tình, ra sức nói gì đó.
Thấy Diệp Thu đi vào.
Lý Soái hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh giọng hỏi: "Đi làm cái gì vậy?
Sao mà cả chiều đều không nhìn thấy bóng dáng cậu hả?"
"Đi gặp một khách hàng!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Hừ! Tốt nhất là cậu đi gặp khách hàng, cậu nhớ kỹ cho tôi, cho tới bây giờ, thành tích của cậu vẫn bằng con số không, cách cuối tháng không còn mấy ngày nữa, nếu cậu không đạt đủ thành tích thì lập tức thu dọn đồ rồi đi đi!"
Lý Soái lạnh lùng nói
Dứt lời, anh ta nhìn về phía Hà Tình Tình, lập tức đổi sắc mặt, nhếch miệng cười nói: "Tình Tình à, cô hãy suy nghĩ kỹ đi nha. Đơn này đối với bộ phận kinh doanh chúng ta, thậm chí là đối với cả công ty chúng ta mà nói cực kỳ quan trọng. Chỉ cần cô đồng ý đi, một khi bàn bạc thành công, vậy thì cô không những thu hoạch được một số tiền trích phần trăm xa xỉ, còn có thể thăng chức lên lương."
"Đối với một nhân viên mới mà nói thì đây là một cơ hội tốt hiếm có. Tôi hy vọng cô đừng để lỡ, tôi sẽ ở trong phòng làm việc đợi cô, suy nghĩ kĩ đi rồi vào trả lời tôi!"
Nói xong.
Lý Soái lại hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Thu, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.
"Haizzz!"
Hà Tình Tình thở dài một hơi.
"Sao trông cô ủ rũ vậy?"
Diệp Thu mỉm cười hỏi.
"Còn không phải là chuyện bàn hợp tác với Thiên Tuyết sao, công ty chúng ta cứ muốn lôi kéo khách hàng lớn này, nhưng thái độ của người ta không rõ ràng lắm."
"Vì thế tối nay giám đốc Lý và giám đốc Ngô ở bộ phận tiêu thụ cùng đặt một bữa ăn, muốn mời phó tổng Dương của Thiên Tuyết ăn cơm."
"Nhưng mà giờ giám đốc Lý cứ muốn kéo tôi đi, nói là muốn tôi tiếp phó tổng Dương kia thật tốt, uống hai ly, nói không chừng vụ làm ăn này sẽ thành công. Nhưng mà tôi không biết tiếp người khác uống rượu a, chỉ sợ tiếp người ta không tốt, còn đắc tội người ta thì xong đời!"
Hà Tình Tình u sầu nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng sửng sốt, lập tức nghi hoặc nói: "Thiên Tuyết nào cơ?"
"Công ty trách nhiệm hữu hạn bách hóa Thiên Tuyết a, là công ty có thể đứng trong số mười công ty bách hóa hàng đầu ở cả cái Giang Châu thậm chí là tỉnh Thiên Nam này. Nếu mà có thể bàn bạc hợp tác thành công với công ty bọn họ, vậy thì đó tuyệt đối là một đơn hàng lớn. Tới lúc đó, thành tích một quý của bộ phận kinh doanh của chúng ta đều có hết rồi!"
Hà Tình Tình giải thích.
"Ách..." Diệp Thu hơi cạn lời sờ sờ mũi.
Cái này không khỏi cũng khéo quá rồi đi?
Mình vừa mới tách khỏi chủ tịch của bách hóa Thiên Tuyết một lát.
Lâm Thị liền có nghiệp vụ là hợp tác với bách hóa Thiên Tuyết.
Không thể không nói, đúng là duyên phận a.
Tiếp Đó, Diệp Thu lắc đầu cười một cái, nhìn Hà Tình Tình rồi hỏi: "Thế cô có muốn đi không?"
"Tôi....Tôi hơi muốn đi, bởi vì quám đốc Lý nói với tôi, đơn hàng này mà thành sẽ trích phần trăm cho tôi, cái này rất hấp dẫn đấy, hơn nữa còn có thể thăng chức lên lương!"
Hà Tình Tình khẽ cắn răng lên môi đỏ, hơi động lòng nói.
Nói cho cùng thì gánh nặng kinh tế của nhà họ Hà đều đặt người cô ấy.
Mặc dù hiện tại Diêu Tĩnh đã khỏi bệnh, nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn là chưa đi làm được.
Cho nên Hà Tình Tình còn phải tự kiếm tiền nuôi cả nhà, nếu như có thể kiếm nhiều hơn một tí, tất nhiên là cô rất sẵn lòng rồi.
"Muốn đi thì đi đi, không cần suy nghĩ nhiều, cô phải tự tin lên!"
Diệp Thu cổ vũ nói.
"Diệp Thu, anh nghĩ tôi có thể thật sao?"
Hà Tình Tình vẫn hơi không có tinh thần, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc như này, rất là căng thẳng.
"Tất nhiên là được a, cô phải tin vào bản thân mình, huống hồ còn có cả giám đốc Lý và giám đốc Ngô đi cùng cô nữa mà, vậy nên là cô yên tâm đi!"
Diệp Thu mỉm cười khích lệ.
"Được, vậy tôi sẽ đi nói với giám đốc Lý!"
Hà Tình gật đầu, lấy dũng khí, đứng dậy đi vào văn phòng của Lý Soái.
"Haiz, lại một cô gái tốt bị hủy hoại!"
Đúng lúc này, một viên chức cũ ngồi bên cạnh của bộ phận kinh doanh bất ngờ thở dài một hơi, lắc đầu nói.
Nghe thấy lời này.
Diệp Thu nhíu mày, đi lên trước nghi ngờ nói: "Ý gì vậy?"
"Đơn này của Thiên Tuyết làm gì mà đàm phán dễ thành công như vậy chứ. Trước đó Lâm tổng đích thân ra mặt tìm chủ tịch công ty bọn họ cũng vô dụng, vả lại cái phó tổng Dương kia của Thiên Tuyết, chính là một lưu..." Nói tới đây, viên chức cũ định nói lại thôi, tiếp đó thở dài một hơi: "Haiz, thôi bỏ đi, đừng nói nữa, nói nhiều rồi lại đắc tội người khác. Tóm lại chuyện này cậu cũng ít tham gia đi, quyết định của công ty có lúc không phải chúng ta có thể thay đổi!"
Nói xong, viên chức cũ tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính làm việc.
Bất luận Diệp Thu có hỏi thế nào, viên chức cũ cũng không chịu nói thêm nữa.
Diệp Thu đành trở lại chỗ ngồi của mình.
Anh nghĩ trong lòng, bữa cơm tối nay Lý Soái và giám đốc Ngô ở bộ phận tiêu thụ đều sẽ đi.
Nếu đã là một công ty, đi nhiều người như vậy, chắc Hà Tình Tình sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Nhưng mà lát nữa vẫn phải nhắc nhở Hà Tình Tình mới được...Gần tan làm chiều.
Lý Soái thông báo cho Hà Tình Tình thu thập đồ đạc chuẩn bị đi cùng mình.
Hà Tình Tình quay đầu nhìn Diệp Thu một cái, vẫn hơi khẩn trương hỏi: "Diệp Thu, tôi vẫn lo là mình không được!"
"Không sao đâu, thoải mái đi!"
Diệp Thu cười một cái, sau đó nhân lúc Lý Soái không chú ý, nhanh chóng tiến lên nói nhỏ: "Tối nay cô phải thật cẩn thận, giám đốc Ngô thì tôi không biết, nhưng Lý Soái người này cô vẫn đề phòng một chút. Còn nữa cái vị phó tổng Dương kia của Thiên Tuyết, cô hãy cố gắng đừng để bọn họ chuốc say cô, nhất định phải xác định đồ mà cô ăn, thứ mà cô uống đều trong tầm mắt của cô. Giữ cảnh giác, có chuyện thì gọi điện cho tôi, hiểu chưa?"
"Được, tôi biết rồi!"
Hà Tình Tình gật đầu.
Mà lúc này, Lý Soái đã đợi sốt cả ruột rồi, liên tục thúc giục Hà Tình Tình.
Hà Tình Tình nhanh chóng đeo túi xách lên, đi cùng Lý Soái ra khỏi bộ phận kinh doanh.
Nhìn theo bóng lưng của Hà Tình Tình.
Diệp Thu híp híp mắt.
Chỉ mong là mình đã suy nghĩ nhiều thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...