Người bình thường sao có thể như vậy được?
Biến thái đến loại trình độ này sao.
Sợ rằng cũng chỉ có hai chữ quái vật mà thôi, điều đó mới có thể giải thích được vì sao Diệp Thu lại biến thái như vậy.
Cử động cơ ở cổ, chỉnh đốn lại quần áo đã bị hai người kia làm nhàu.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía Sát Thần còn lại, nhàn nhạt hỏi: “Anh còn muốn đánh nữa không?”
“Ha ha ha!”
Tuy nhiên.
Sau khi nghe câu hỏi của anh, tên Sát Thần kia lại ngửa đầu cười phá lên.
“Rất buồn cười sao?”
Diệp Thu híp mắt lại, hỏi.
“Diệp Thu, đợi lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng chờ được mày rồi!”
Sát Thần cười lạnh nói.
“Hử?”
Diệp Thu nhướng mày, như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra, anh cũng không phải là người của đấu trường quyền anh ngầm này nhỉ!’
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người trong hội trường đều thoáng sửng sốt.
Chẳng lẽ đó không phải là Sát Thần luôn toàn thắng của đấu trường quyền anh ngầm à?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người.
Khóe miệng Sát Thần cong lên một nụ cười khát máu, lắc đầu nói: “Không không không, mày nói đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn!”
“Ồ?”
Diệp Thu híp mắt lại.
“Tao đúng là không được xem hoàn toàn là người của đấu trường quyền anh ngầm này, bởi vì tao còn có một thân phận khác. Tao tin rằng chắc hẳn mày cũng đã từng nghe nói qua!”
Sát Thần nói tới đây, ánh mắt nhất thời cũng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh ta cười lạnh lùng nói: “Cái tên Thất Quái Giang Nam, mày chắc cũng không xa lạ chứ? Tao là lão Tam trong đó!”
“Thất Quái Giang Nam?”
Ánh sáng trong mắt Diệp Thu chợt lóe lên.
Cái tên này anh đương nhiên cũng không hề xa lạ gì.
Bởi vì trước kia, Lão Thất của Thất Quái Giang Nam đã từng mưu đồ động thủ với Lâm Thanh Nhã, còn đặc biệt ra chỉ thị tổ chức Thanh Long nhỏ ở Giang Bắc ra tay bắt cóc Lâm Thanh Nhã.
Kết quả cuối cùng bị Diệp Thu phá hư kế hoạch, mà Lão Thất kia cũng bị Diệp Thu giết chết.
Sau đó, mặc dù Thất Quái Giang Nam đã cho Đường chủ Ngô của Thanh Long tới cảnh cáo, nhưng rồi anh ta cũng hoàn toàn im bặt tăm tích.
Điều khiến Diệp Thu không ngờ tới là, hôm nay lại gặp được người của Thất Quái Giang Nam ở đây.
Vào giờ phút này, đầu óc anh nhanh chóng xoay chuyển, đem những thông tin trước mắt này nhanh chóng liên kết với nhau.
Nên biết rằng.
Hôm nay sở dĩ anh tới đây, là vì nhận được tin tức hành tung của Huyết Bức bị bại lộ.
Hơn nữa trong lòng anh cũng rất rõ ràng.
Đây là tổ chức đứng sau lưng Huyết Bức, đã bày ra cái bẫy ở phòng thí nghiệm số 7.
Nhưng bây giờ.
Nơi này lại xuất hiện người của tổ chức Thất Quái Giang Nam.
Vậy điều này xem như không hề bình thường.
Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Nói cách khác.
Thất Quái Giang Nam cùng phòng thí nghiệm số 7 chắc chắn có liên quan tới nhau! Nghĩ tới đây.
Diệp Thu híp mắt lại, ngay sau đó nhìn Sát Thần, nhàn nhạt hỏi: “Tin tức về hành tung của Huyết Bức bị bại lộ, hẳn là do các anh thả ra đúng chứ? Anh ta là do người của tổ chức ra tay cứu à? Hoặc có thể nói, các anh chung một tổ chức?”
“Ha ha ha!”
Sát Thần ngửa đầu đắc ý cười to, sau đó nhìn Diệp Thu, mặt đầy tán thưởng nói: “Không thể không nói, Diệp Thu, mày thật sự rất thông minh, khó trách lão Thất cùng Huyết Bức đều liên tiếp thất bại trong tay của mày. Chỉ là tao nghĩ không ra, nếu mày đã thông minh như vậy, biết rõ hôm nay là một cái bẫy, nhưng vì sao mày vẫn ngoan ngoãn muốn đưa tới cửa chứ? Mày không sợ chết sao?”
“Tất cả những cái bẫy được tạo ra căn bản đều dựa vào thực lực, cho dù mưu đồ của các anh có kỹ càng đến đâu đi nữa, thực lực vẫn chưa đủ thì cũng không thể làm gì được tôi đâu!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
Nghe thấy những lời này.
Đầu tiên Sát Thần hơi ngẩn ra, sau đó ngửa đầu cười châm chọc: “Ha ha ha! Diệp Thu à, mày đúng là muốn chọc cười tao mà, thực lực của bọn tao chưa đủ sao? Nói như vậy, là mày đặc biệt có lòng tin với thực lực của mình à?”
“Ít nhất, anh cũng không làm gì được tôi!”
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên mỉm cười.
“Ồ? Vậy sao? Đã như vậy…”
Nói tới đây.
Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Sát Thần, ngay sau đó anh ta trực tiếp vỗ hai tay.
Trong nháy mắt.
Một đám đàn ông mặc trang phục màu đen, che mặt, vọt ra sau cánh cửa sắt mà lúc nãy năm người bọn Sát Thần đi vào.
Mỗi người bọn họ đều tỏa ra sát khí dày đặc trên người, vừa nhìn đã biết là sát thủ nhà nghề.
Mà trong đó có ba bóng đen ẩn chứa sát khí trên người mãnh liệt hơn so với những người còn lại, đứng sau Sát Thần.
Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn là lão Tứ, lão Ngũ, cùng lão Lục của Thất Quái Giang Nam.
Xem ra lần này.
Thất Quái Giang Nam bày ra kế hoạch mai phục này.
Ngoại trừ lão Đại và lão Nhị, đám người còn lại đều đã xuất đầu lộ diện.
Thấy cảnh tượng này.
Diệp Thu chợt híp mắt lại, cười lạnh nói: “Thật đúng là một trận chiến lớn quá nhỉ!”
“Biết sợ chưa? Tin tưởng tôi, dám đối đầu với Thất Quái Giang Nam, đây sẽ là hành động ngu xuẩn nhất cuộc đời này của mày.”
Sát Thần cười lạnh nói.
“Ồ, phải không?”
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười bông đùa, sau đó nhìn Sát Thần, nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ tôi chỉ muốn biết, Hàn Tiêu Tiêu có ở trên tay các anh không?”
"Mày nói nữ cảnh sát kia sao? Ở còn ở đây, là một cô gái kiên cường khí khái nhỉ. Đợi sau khi tiễn mày lên đường, tao sẽ sai người đưa cô ta lên đường bồi mày!
Sát Thần cười lạnh nói.
“Nếu đã nói như vậy, thì tôi yên tâm rồi!”
Diệp Thu mỉm cười gật đầu.
Dù sao từ lúc anh đi vào đến bây giờ, vẫn không hề thấy bóng dáng của đám người Hàn Tiêu Tiêu.
Anh lo lắng bọn họ đã gặp nguy hiểm gì đó.
Tuy nhiên bây giờ, nếu đã ở trong tay Sát Thần.
Điều này cũng làm cho tảng đá trong lòng anh đã hoàn toàn được đặt xuống.
“Đúng vậy, mày có thể yên tâm lên đường rồi!”
Sát Thần nở một nụ cười tàn nhẫn, sau đó ngoắc tay với đám sát thủ nhà nghề đứng ở sau lưng kia, chỉ vào Diệp Thu, hung hãn nói: “Lên cho tôi, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết chết cậu ta!”
Theo lời Sát Thần vừa nói ra.
Một đám sát thủ nhà nghề, bao gồm cả ba sát thủ đứng đầu lão Tứ, lão Ngũ và lão Lục, đều như một tổ ong ùa về phía Diệp Thu.
Nếu là người bình thường, giờ phút này chắc chắn đã sợ đến són đái ra quần rồi.
Dù sao đây cũng là một đám sát thủ nhà nghề cơ mà!
Sát thủ nhà nghề là thế nào?
Huấn luận bình thường của bọn họ, chính là giết người, cho nên một khi bọn họ đã xuất chiêu, thì đó sẽ là sát chiêu.
Có thể thấy bọn họ mạnh hơn những tay đấu sĩ vừa rồi rất nhiều.
Nhưng mà đối với lần này.
Sắc mặt Diệp Thu vẫn bình thản đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm hay biến hóa nào cả.
Thấy cảnh tượng này.
Sát Thần còn tưởng rằng Diệp Thu đã bị đội hình cường đại của mình bên này dọa cho sợ choáng váng, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy khinh bỉ.
Anh ta thấy, Diệp Thu chắc chắn sẽ thành một cổ thi thể mà thôi.
Vì vậy, anh ta trực tiếp quay người sang, khinh miệt nói thầm trong miệng: “Tất cả, đều kết thúc thôi!”
Nói xong.
Anh ta liền xoay người đi về phía cửa sắt để ra ngoài.
Tuy nhiên.
Anh ta vừa mới đi tới cánh cửa.
Ngay tại lúc này.
Mọi người trong hội trường đột nhiên kêu to lên.
Điều này làm cho bước chân của Sát Thần hơi chậm lại, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Vừa nhìn một cái.
Sát Thần đã sợ đến ngây cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...