Chỉ một lát sau.
Tất cả những tên to cao kia đều ngã xuống đất.
Mà quan trọng là.
Từ đầu đến cuối.
Bọn họ ngay cả một tiếng hét thảm thiết cũng không thốt ra ngoài được. Sau khi té xuống đất, đều tắt thở ngay lập tức, chết rất bình thản.
Thấy cảnh tượng này.
Tất cả mọi người trong hội trường đều sợ đến ngây người.
"Chuyện này... Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Gặp quỷ sao?"
"Các anh vừa mới thấy chuyện gì xảy ra không? Tên nhóc này rốt cuộc là người hay là quỷ vậy chứ!"
"Quái vật, đúng là quái vật mà!"
... Trong lúc nhất thời, mọi người đều rối rít cả kinh nói.
Mà người hoảng hồn nhất.
Đương nhiên phải kể đến anh Tề đứng cách đó không xa.
Anh ta cứ thế đứng trợ mắt nhìn Diệp Thu lấy tư thế nhanh như chớp, không kịp bịt tai, giải quyết hết mười mấy tên côn đồ.
Điều này làm cho gương mặt vốn dĩ đang cười nhạt đầy khinh thường của anh ta, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.
Bởi vì, thực lực của mười mấy tên côn đồ anh ta mời tới.
Trong lòng anh Tề vô cùng rõ ràng.
Gần như mỗi một người bọn họ, thực lực đều là một địch mười. Hơn nữa còn từng kinh qua trăm trận, sức chiến đấu kinh người.
Một đám người như vậy, liên thủ với nhau, mà ngay cả ba giây cũng không thể chống lại được Diệp Thu.
Chuyện này thực sự là quá đáng sợ mà.
Sắc mặt anh Tề nhất thời trở nên tương đối khó coi.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu nhìn về phía anh Tề, toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
Tuy nhiên.
Chính nụ cười thuần khiết đó, ở trong mắt anh Tề, lại giống như ác ma mỉm cười vậy.
Cả người anh Tề sợ đến choáng váng đầu óc, cả người không tự chủ được mà run lên.
Cho dù trước kia anh ta đã từng thấy qua sóng to gió lớn nhiều thế nào đi nữa, thì cũng chưa từng thấy qua người nào ác đến thế.
Cho nên giờ phút này anh ta thật sự không thể bình tĩnh nổi, xoay người liền muốn chạy trốn.
Nhưng mà.
Diệp Thu làm sao có thể để cho anh ta cơ hội này cơ chứ, anh lắc người tiến lên, trực tiếp cản đường của anh Tề lại.
"Anh chuẩn bị đi đâu?"
Diệp Thu mặt đầy đùa cợt hỏi.
"Câu... Cậu rốt cuộc là ai?"
Anh Tề nuốt nước bọt, sắc mặt khó coi hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, mà quan trọng là, bây giờ anh có thể trả lời vấn đề của tôi được chứ?"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Tôi thật sự không biết bạn của cậu là ai, nơi này mỗi ngày người ra vô tấp nập nhiều như vậy, tôi làm gì nhớ ai vào ai cơ chứ! Cậu có muốn hỏi tôi, tôi cũng không có cách nào trả lời cậu được cả!"
Sắc mặt anh Tề khó coi nói.
"Ồ? Nói như thế nghĩa là lời ông nói vừa rồi, đều chỉ vì muốn đùa giỡn với tôi sao?"
Trong mắt Diệp Thu lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Giọng điệu này của anh khiến anh Tề sợ đến nỗi cả người đều bất giác run lên, thiếu chút nữa là tè ra quần, vội vàng chê cười giải thích: "Tôi... tôi không phải là đùa giỡn với cậu, tôi... tôi chỉ muốn vui đùa một cách đầy thiện chí thôi!"
"Muốn đùa phải không?"
Diệp Thu híp mắt, sau đó trực tiếp tiến lên, nắm lấy cổ anh Tề kia, trực tiếp xách lên tại chỗ.
"Cậu... cậu muốn làm gì? Nhanh để tôi xuống nào!"
anh Tề nhất thời kinh hoảng thất sắc, mặt đầy sợ hãi hô lớn.
"Không phải anh muốn đùa giỡn vui vẻ sao? Hôm nay tôi sẽ chơi với ông một chút!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười lạnh lẽo, sau đó trực tiếp đưa tay trái ra, bắt cánh tay phải anh Tề lại.
"Cậu muốn làm gì? Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu, sau lưng tôi có chỗ dựa rất lớn. Nếu cậu dám làm ra chuyện quá đáng với tôi, hậu quả kia cậu chắc chắn không thể nào gánh nổi đâu!"
Anh Tề hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu nói.
"Phải không?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, sau đó tay phải đột nhiên tăng lực.
Chỉ nghe "Rắc" một tiếng.
Cả cánh tay phải của anh Tề bị Diệp Thu xé đứt rời ra.
anh Tề thoáng ngẩn ra.
Tiếp sau đó là tiếng kêu la thảm thiết thấu tận tim gan vang lên khắp đấu trường quyền anh ngầm.
Những người xem thấy cảnh tượng này, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, da đầu tê dại.
Đây là đang làm gì thế này?
Khủng bố sao?
Ngay cả cánh tay cũng có thể xé rách được nữa.
Sức lực kinh khủng cỡ nào mới có thể làm như vậy chứ!
Thêm vào đó đau đớn kia bọn họ vừa nhìn là đã tự cảm thấy cánh tay phải của mình cũng đau theo rồi.
Chứ đừng nói gì mà tự mình thể nghiệm.
Bọn họ cũng không có dũng khí đó.
"A!"
anh Tề đau đến nước mắt lưng tròng, cả người đau đến ngất đi.
Mà sắc mặt của anh ta giờ phút này lại trắng bệch.
"Đùa giỡn có vui không?"
Diệp Thu nhìn anh Tề, cười lạnh hỏi.
"Có... có bản lĩnh vậy giết tôi đi, có gan thì cậu cứ giết tôi!"
anh Tề thống khổ hô lớn.
Giờ phút này, vị trí đứt lìa của cánh tay không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức. Thấy hiểu rõ cái gì mà sống không bằng chết mà.
"Muốn chết sao? Làm trễ nãi nhiều thời gian của tôi như vậy, trực tiếp giết chết anh, thế thì hời cho anh quá rồi!"
Trong mắt Diệp Thu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sau đó bắt lấy cánh tay trái của anh Tề.
"A! Đừng động vào cánh tay trái của tôi, tôi chỉ còn lại một cánh tay thôi mà!"
Tiếng hét thảm thiết sợ hãi liên tục vang lên, anh ta điên cuồng cầu xin tha thứ.
Diệp Thu căn bản lại không phản ứng lại anh ta, trực tiếp đưa tay nắm lấy cánh tay trái kia, chuẩn bị dùng lực xé nát.
Nhưng ngay tại lúc này.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Cánh cửa sắt ở lôi đài cách đó không xa đột nhiên mở ra.
Ngay sau đó từ bên trong xuất hiện một vài bóng dáng to cao vạm vỡ.
Mỗi một người đều tản ra khí thế cường đại.
"Là ai kêu thảm thiết ở đó vậy, thật khó nghe mà!"
Cùng lúc đó, những âm thanh phấn khích cũng vang lên bên trong đấu trường quyền anh ngầm.
Mọi người rối rít quay đầu lại nhìn những thân hình cao lớn kia, nhất thời, trên mặt hiện lên đầy vẻ khiếp sợ.
"Mẹ kiếp, đây không phải là năm người đứng đầu danh sách toàn thắng của đấu trường quyền anh ngầm này sao? Sao bọn họ lại tới đây?"
"Đúng vậy, trận đấu của bọn họ là vào mười hai giờ tối cơ mà, sao bây giờ lại chạy tới đây rồi?"
"Những người này siêu cấp ác liệt đấy!"
... Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn luận sôi nổi.
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều nhận ra thân phận của những người này.
Đấu trường quyền anh ngầm này có một bảng danh sách những người toàn thắng.
Tên cũng như nghĩa, bọn họ đã thắng liên tiếp rất nhiều trận, thực lực càng mạnh thì thứ hạng càng cao.
Giống như Hắc Hổ vừa rồi đã thắng hai mươi lăm trận liên tiếp, thì ở trong bảng danh sách này, cùng lắm anh ta chỉ xếp thứ hạng 50. Thực lực chỉ có thể xem là trung bình, căn bản không thể tính là cao thủ hàng đầu.
Cho nên trận đấu của Hắc Hổ vào ban ngày không có quá nhiều người xem.
Mà đêm khuya, thời điểm đấu trường quyền anh ngầm này đông đúc nhất.
Mới là thời gian tranh giải của những kẻ mạnh thực sự nằm trong bảng danh sách toàn thắng này.
Bởi vì phần lớn người xem đều vì bọn họ mà tới.
Mà giờ khắc này.
Những bóng dáng kia lại đi ra từ bên trong cửa sắt.
Năm người luôn xếp đầu trên bảng xếp hạng những người mạnh nhất! Kẻ Điên Quyết Chiến, xếp thứ 5 những người toàn thắng! Võ Sĩ Cuồng Bạo, xếp hạng tư danh sách! Đại sư Vàng, xếp thứ ba những người toàn thắng! Tông Hùng, xếp thứ hai danh sách! Và cuối cùng là Sát Thần, xếp hạng nhất trong năm người! Năm người này có thể xem là những người có thực lực mạnh nhất từng chiến đấu ở đấu trường quyền anh ngầm này.
Thắng liên tiếp hai trăm trận trở lên.
Có thể tưởng tượng được thực lực của bọn họ mạnh mẽ cỡ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...