Long Thần Ở Rể

Đối với những lời mỉa mai của bốn người kia.

Diệp Thu lại như hoàn toàn không nghe thấy, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt vẫn luôn chăm chú vào hai cục đá trong chậu nước, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi những người khác.

Một phút trôi qua trong nháy mắt.

"Này, nhóc con, hết giờ rồi, cục đá bỏ đi này của cậu vẫn không thay đổi chút nào, tôi thấy cậu cứ nhận thua luôn đi là vừa, đỡ cho lát nữa càng thêm mất mặt!”

Mạc Hữu Càn khinh bỉ nhìn Diệp Thu, cười khẩy nói.

“Tôi đã nói rồi mà, thằng nhóc này rõ ràng chỉ đang giả thần giả quỷ mà thôi, đá bỏ đi chính là đá bỏ đi, sao có thể biến thành phỉ thuý được chứ?”

“Hôm nay ông già này thắng chắc rồi, há há há!”

Thầy Triệu ngẩng đầu cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập sự đắc chí.

"Ồ?”

“Thật sao?”

“Vậy thì chưa chắc đâu!”

Khóe môi Diệp Thu khẽ nhếch lên, anh nói bằng giọng vui đùa.

“Chưa chắc?”

“Thế cho tôi hỏi, điều gì đã giúp cậu tự tin đến mức khiến cậu tới giờ vẫn cứng mồm như vậy thế?”

“Cục đá có thay đổi sao?”

“Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được đây vẫn là hai cục đá bỏ đi, cậu đừng kéo dài thời gian thêm nữa, mau dập đầu nhận sai đi!”

Thầy Triệu trừng mắt nhìn Diệp Thu và nói với vẻ khinh thường.

"Đúng đấy, rõ ràng là đã thua rồi mà vẫn cứ thích nói nhảm không chớp mắt, có giỏi thì bây giờ cậu biến hai cục đá này thành phỉ thuý đi, như thế thì đừng nói là bảo chúng tôi ăn đá, cho dù có bắt chúng tôi quỳ trước mặt cậu kêu cậu bằng bố chúng tôi cũng đồng ý, nhưng cậu có thể làm được chắc?”

“Đúng là nực cười mà!"

Thầy Hồng nói với vẻ khinh thường.

"Ai bảo tôi không làm được?"

Khóe môi Diệp Thu hơi nhếch lên thành một nụ cười dí dỏm.


“Ôi trời ạ, này, bảo cậu giỏi mà cậu còn tưởng thật đấy à?”

“Nếu giỏi thật thì giờ cậu biến cho chúng tôi xem đi, nếu cậu có thể biến cục đá này thành phỉ thuý thì cả bốn người bọn tôi cũng sẵn sàng quỳ xuống gọi cậu là bố!”

Mạc Hữu Càn khinh bỉ nhìn Diệp Thu, nói với giọng đầy giễu cợt.

“Các vị chắc chứ?”

Diệp Thu hỏi với giọng điệu nghiền ngẫm.

“Chắc chắn, chỉ cần cậu có thể làm được, chúng tôi sẽ lập tức làm như những gì vừa nói!”

Bốn người họ gật đầu không chút do dự.

Bởi vì trong mắt bọn họ, đấy là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

"Nếu đã thế thì các vị chuẩn bị nhận ba đi!”

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, sau đó anh duỗi ngón trỏ gõ nhẹ lên hai hòn đá trong chậu nước.

"Răng rắc!"

Chỉ nghe thấy hai tiếng nứt tách khẽ vang lên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Trên bề mặt của hai cục đá đồng thời hiện ra những vết nứt nho nhỏ.

Điều này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay sau đó.

Những vết nứt này bắt đầu lan rộng ra với tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ bề mặt của cục đá.

Trông như thể.

Hai cục đá này sắp nứt vỡ ra ấy.

Thấy thế.

Nụ cười mỉa mai trên mặt Mạc Hữu Càn lập tức càng rõ ràng hơn: “Ha ha ha, nhóc con, vừa rồi dù gì cậu cũng còn có hai cục đá, giờ hai cục đá này sắp nứt ra rồi, cậu đến đá cũng không có, vậy thì cậu còn định lấy cái gì để đánh cược với bọn tôi đây?”

“Nhận thua đi!"


"Cậu thua chắc rồi, mau quỳ xuống dập đầu nhận thua đi, đừng hòng nuốt lời, nếu không, tôi có thể khiến cậu không sống nổi ở cái đất Giang Châu này nữa đâu đấy!”

Thầy Triệu cũng vô cùng phấn khích, sốt ruột nói.

"Ồ?”

“Ai bảo người thua cuộc chắc chắn phải là tôi?"

Khóe môi Diệp Thu nhếch lên thành một nụ cười bỡn cợt.

Mà sau khi anh dứt lời.

Các vết nứt trên bề mặt của hai cục đá trong nước cũng ngày càng lớn hơn.

Sau đó, một tiếng “rắc” vang lên.

Bề mặt của hai cục đá hoàn toàn bị nứt ra, giống như vỏ trứng bị nứt.

Một lượng lớn các mảnh đá bắt đầu rơi xuống khỏi bề mặt của hai cục đá.

Mọi người lúc này mới phát hiện.

Thứ nứt ra không phải là hai cục đá, mà chỉ là một lớp trên bề mặt của đá, hay còn được gọi là vỏ đá.

"Chuyện này... Hình như có thứ gì đó trong cục đá này!"

Lúc này.

Lý Nguyên Phổ chỉ vào hòn đá, trong giọng nói kèm theo sự ngạc nhiên.

Vừa nghe vậy.

Biểu cảm của bốn người Mạc Hữu Càn đều thay đổi, bọn họ vội vàng nhìn chằm chằm vào hai cục đá trong chậu nước.

Dần dần.

Sau khi một lượng lớn vỏ đá bị tróc khỏi bề mặt.

Thứ ẩn chứa trong hai cục đá cuối cùng đã được lộ ra ngoài.


Không ngờ đó lại là một màu đen và một màu trắng, hai khối phỉ thuý mang hai màu sắc hoàn toàn khác biệt! Nhìn thấy cảnh tượng này.

Vẻ mặt của Mạc Hữu Càn ngay lập tức tràn đầy sự kinh ngạc.

Rõ ràng, điều mà họ không ngờ tới là.

Trong hai cục đá mà Diệp Thu cắt ra từ viên đá tím lại thật sự có ngọc.

Cục đá ấy thực sự đã biến thành phỉ thuý! Hơn nữa điều đáng kinh ngạc nhất là.

Hai khối phỉ thuý này vừa ra lò đã có sẵn hình dạng.

Trông chúng giống như cá âm dương trong Thái cực.

Một đen một trắng, một âm một dương.

Trông giống y hệt.

Diệp Thu đưa tay cầm hai khối phỉ thuý ra khỏi chậu nước, đặt chúng lại cạnh nhau.

Điều thần kỳ nhất đã xảy ra đúng lúc này.

Hai khối phỉ thuý một đen một trắng có hình dạng như cá âm dương này vừa vặn có thể ôm lấy nhau, tạo thành hình Thái cực.

Phải biết rằng.

Đây không phải khối ngọc đã được điêu khắc thủ công.

Mà đây là cá âm dương được hình thành một cách tự nhiên.

Chưa nói đến chất lượng của hai khối phỉ thuý này thế nào.

Chỉ riêng việc nó được hình thành một cách tự nhiên thôi.

Cũng đã đủ để làm cho giá của hai khối phỉ thuý trắng đen này tăng vọt gấp trăm lần rồi.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là.

Những người có mặt tại đây đều là những tay cược đá già đời, có phải ngọc tốt hay không, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay.

Chất lượng của hai khối phỉ thuý này tuyệt đối có thể xếp vào hàng cấp cao! Phỉ thuý đen và phỉ thuý trắng vốn là những loại hiếm có trong các loại phỉ thuý.

Hơn nữa, màu sắc của chúng còn rất tinh khiết và không hề bị hư hại.

Chỉ riêng giá trị của hai khối phỉ thuý này thôi cũng đã rất cao rồi.

Lại thêm điểm cộng là hai khối phỉ thuý đen và trắng này còn được cắt ra từ cùng một khối quặng đá.

Hơn nữa, còn mang hình dạng cá âm dương một cách tự nhiên, không qua gia công điêu khắc.


Nếu phải dùng một thành ngữ bốn chữ để miêu tả đôi phỉ thuý trắng đen này thì.

E rằng chỉ có bốn chữ “giá trị liên thành” mới là thích hợp nhất! Trong phút chốc.

Hơi thở của những người còn lại đều trở nên dồn dập hơn hẳn.

Đây quả là một báu vật hiếm có trên thế giới.

Nếu nó được đưa ra đấu giá, vậy thì giá khởi điểm của nó ít nhất cũng phải từ hàng chục triệu, cuối cùng lấy cái đuôi là con số trăm triệu để kết thúc.

Và với tư cách là chủ nhân của đôi cá âm dương tự nhiên này.

Lần này, Lý Nguyên Phổ chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.

Khi mua nguyên quặng đá, ông ta đã bỏ ra năm triệu.

Vốn dĩ thấy Diệp Thu cắt lâu như thế mà chẳng thấy ra xanh, còn tưởng số tiền này phải vứt qua cửa sổ rồi cơ.

Không ngờ bây giờ lại mở ra được một cặp cá âm dương tự nhiên.

Điều này khiến ông ta kiếm được gấp chục lần chỉ trong nháy mắt! Có thể gọi là phát tài chỉ trong một đêm! Đồng thời.

Lý Nguyên Phổ cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà ông ta đã tìm Diệp Thu tới.

Nếu không, nếu ông ta đổi thành người khác cắt đá.

Cho dù cuối cùng có thể cắt ra được cặp cá âm dương.

Nhưng nó chắc chắn sẽ không được nguyên vẹn như Diệp Thu cắt ra.

Vì nếu cắt theo phương pháp cắt đá thông thường chắc chắn sẽ làm hư hại đến cặp cá âm dương tự nhiên này.

Đến khi đó, nếu đứt một cái đuôi cá hay là hỏng mất nửa cái đầu cá thì sẽ khiến cá âm dương không thể ôm lấy nhau một cách hoàn mỹ, không thể tạo thành hình Thái cực.

Khi đó giá trị của cặp cá âm dương này chắc chắn sẽ giảm mạnh.

Cũng chính vì bây giờ cặp cá âm dương này được lấy ra hoàn chỉnh 100% nên mới có thể khiến giá của nó cao đến mức khiến người ta phải líu lưỡi.

Điều này khiến Lý Nguyên Phổ càng thêm khâm phục Diệp Thu.

Quả nhiên, không hổ danh là thần cược đá.

Khả năng dự đoán chính xác vị trí của phỉ thuý trong đá cũng như kỹ thuật cắt đá có một không hai này.

E là trên đời này không có ai có thể so sánh cùng! Bởi vì.

Thần chính là thần.

Người thường chỉ xứng ngước lên nhìn mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui