Thế nào gọi là người đẹp ngủ trong rừng?
Đây mới là người đẹp ngủ trong rừng thật sự này! Diễm lệ đến mức khiến người ta không thể chống cự lại được, Lâm Thanh Nhã lúc này như từ trong tranh bước ra.
Tại giây phút này.
Bất kỳ sự vật đẹp đẽ nào đặt cạnh cô cũng trở nên nhạt nhoà.
Vì Lâm Thanh Nhã đã là bức tranh đẹp nhất trên thế gian này rồi.
Không còn bất cứ ai hay cái gì có thể so bì được với vẻ đẹp của cô nữa.
Lúc này.
Diệp Thu cảm thấy đôi mắt mình không thể rời ra được.
Đồng thời, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại.
Nếu Lâm Thanh Nhã ngủ rồi.
Thì cũng sẽ không thể làm mấy món bóng đêm cho mình nữa.
Tối nay có thể nói là thành công thoát được một kiếp.
Nếu không, tối nay anh đừng hòng yên ổn.
Hít sâu một hơi.
Diệp Thu nhẹ nhàng đi tới bên Lâm Thanh Nhã, cầm tấm thảm bên cạnh lên, chuẩn bị đắp cho cô.
Nhưng đúng lúc này.
Anh nhận ra đôi mày lá liễu của Lâm Thanh Nhã hơi cau lại, biểu cảm trên gương mặt nhỏ xinh cũng hơi đau đớn, nom có vẻ rất khó chịu.
Thấy thế, Diệp Thu nhíu mày, vội vàng vươn tay phải ra, khẽ khàng chạm lòng bàn tay vào trán Lâm Thanh Nhã.
Nhiệt độ bình thường, không sốt.
Thế là gặp ác mộng ư?
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu đang chuẩn bị kiểm tra kỹ càng lại cho Lâm Thanh Nhã, để xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Đúng lúc này.
Lâm Thanh Nhã bất thình lình mở mắt ra, khiến Diệp Thu sợ run cả người.
Lâm Thanh Nhã cũng giật mình thon thót.
Vì lúc này Diệp Thu cách cô quá gần.
Khuôn mặt Diệp Thu còn sắp dán sát vào mặt cô.
“Anh làm gì vậy?”
Lâm Thanh Nhã vội vàng trừng Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.
“Hì hì, anh có làm gì đâu!”
Diệp Thu cười nịnh nọt lắc đầu, sau đó vẻ mặt đầy quan tâm hỏi: “Vợ ơi, anh thấy em ngủ mà lông mày cứ cau lại, em thấy khó chịu ở đâu à?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Dù tôi có khó chịu thì anh cũng có phải bác sĩ đâu, anh giúp được gì chứ!”
Lâm Thanh Nhã bực bội nói.
Mà lúc nói lời này, hàng lông mày của cô bất giác nhíu lại, hai tay vô thức ấn lên bụng.
Vẻ mặt đau đớn ấy khiến trái tim Diệp Thu cũng như tan nát, anh vội quan tâm hỏi: “Vợ ơi, em có sao không?”
“Em khó chịu ở đâu thế?”
“Hừ, không nhìn thấy anh là tôi khoẻ ngay, vốn dĩ tôi đang ngủ nên đã đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ nhìn thấy anh lại càng khó chịu hơn!”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
“Chuyện này…” Diệp Thu nở nụ cười đắng chát, sau đó anh vô thức liếc qua hai tay đang ấn lên bụng của Lâm Thanh Nhã, cả người thẫn thờ.
Đừng bảo là vợ mình đến ngày nhé?
Biểu hiện này thật sự quá giống! Cái gọi là quan tâm quá ắt loạn chắc là đây chứ còn gì nữa.
Vừa rồi mình chỉ nghĩ mỗi việc xem vợ đang khó chịu ở đâu.
Lại không suy tính đến vấn đề kỳ kinh nguyệt.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu vội ngồi xổm xuống, nhìn Lâm Thanh Nhã, săn sóc hỏi: “Vợ ơi, ngày đấy của em đến rồi à?”
Vừa nghe Diệp Thu nói vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lập tức đỏ bừng, thậm chí còn sắp lan đến tận mang tai.
Cô vội trừng Diệp Thu bằng ánh mắt hung dữ, lạnh lùng nói: “Anh… Anh im miệng đi, tôi không bị!”
“Ôi trời, vợ ơi, đây là chuyện rất bình thường mà, em nói với anh một tiếng, anh có thể giúp em mà!”
Diệp Thu mỉm cười nói.
“Anh giúp thế nào?”
“Anh chịu đau giúp tôi à?”
“Hay là chảy máu hộ tôi?”
“Đám đàn ông các người trừ biết nói suông, biết lươn lẹo ra thì biết cái gì chứ!”
Lâm Thanh Nhã khinh bỉ nhìn Diệp Thu, không vui nói.
Thấy thế.
Diệp Thu càng chắc chắn hơn một điều là kỳ kinh nguyệt của Lâm Thanh Nhã đến rồi.
Ngay cả tính tình cũng trở nên nóng nảy hơn trước.
Lâm Thanh Nhã lúc trước chỉ lạnh lùng cao ngạo chứ đâu có giống thùng thuốc nổ như bây giờ, động cái là phát nổ đâu.
Quả nhiên.
Khi đến ngày đèn đỏ thì tất cả phụ nữ trên đời này đều như nhau cả thôi.
Tính tình khá là cáu bẳn.
Lúc này, làm một thằng đàn ông, phải cố mà thuận theo, bị chửi cũng không được nói lại, bị đập cũng không được đánh trả, thậm chí xong còn phải nói đánh hay lắm.
Nếu dám đối nghịch.
Vậy sẽ là khởi nguồn của tai hoạ đấy.
Tất nhiên Diệp Thu biết rất rõ điều này.
Hơn nữa bình thường anh đã răm rắp vâng lời Lâm Thanh Nhã rồi, bây giờ là thời kỳ đặc biệt thì càng không cần phải nói.
“Vợ ơi, anh cũng rất muốn chịu đau cùng em, chảy máu cùng em, nhưng đấy không phải cách giải quyết vấn đề, em vẫn sẽ đau, sẽ chảy máu, anh sẽ rất đau lòng!”
Diệp Thu mỉm cười, rất dịu dàng nói.
“Xời, nói hay lắm, thế anh có cách nào có thể khiến tôi không đau nữa chắc?”
“Không có ý gì?”
“Còn chẳng phải chỉ là nói suông thôi à, tôi đã rõ bản chất của anh lâu rồi!”
Lâm Thanh Nhã bĩu môi, vẻ mặt u oán nói.
“Không, không, không, vợ ơi, em sai rồi, chồng của em thật sự có thể giúp em không phải chịu đựng cơn đau của ngày đèn đỏ nữa đấy!”
Diệp Thu vội lắc đầu, cười và nói.
“Bớt khoác lác đi, tôi không tin, đây là quy luật tự nhiên đấy, dù có là bác sĩ phụ khoa cực kỳ giỏi cũng không dám nói như thế, anh có thể làm được chắc?”
“Diệp Thu, anh bớt dùng cái miệng dẻo quẹo này để lừa tôi đi, phắn ra chỗ khác, bây giờ tôi càng thấy anh là bụng càng đau!”
Lâm Thanh Nhã bực tức nói.
Hiển nhiên, cô hoàn toàn không tin những gì Diệp Thu nói.
Đối với thái độ của cô.
Diệp Thu cũng rất kiên nhẫn, anh mỉm cười nói: “Vợ này, em dám cho anh một cơ hội để thử không, anh sẽ chứng minh cho em thấy, nếu anh không làm được, tối nay anh sẽ ra vườn hoa ở ngoài biệt thự ngủ, được chứ?”
“Đây là anh nói đấy nhé! Bắt đầu đi!”
Lâm Thanh Nhã suy nghĩ trong chốc lát, lạnh lùng nói.
“Em đừng gấp, nếu anh làm được thật thì em có thể thưởng cho anh không?”
Khoé môi Diệp Thu nhếch lên thành một nụ cười tinh nghịch.
“Anh muốn phần thưởng gì?”
Lâm Thanh Nhã nhíu mày.
“Một cái hôn!”
Diệp Thu tràn đầy phấn khích nói.
“Không thể!”
Lâm Thanh Nhã không thèm bỏ thời gian suy xét mà lập tức từ chối luôn.
“Thế thì ít nhất cũng có thể nắm tay chứ?”
Diệp Thu đành lùi bước yêu cầu cái khác.
Dù sao chuyện này cũng không thể nóng vội được.
Chỉ có thể tuần tự tiến từng bước một.
Nóng vội chỉ có hỏng chuyện thôi! “Nắm tay?”
Lâm Thanh Nhã do dự trong giây lát, sau đó gật đầu, đồng ý nói: “Cái này thì được, nhưng mà chỉ có thể nắm một phút thôi, hơn nữa trong lúc đó, anh không thể làm chuyện gì quá đáng với tôi, nếu không sau này anh đừng có mơ đến việc chạm vào tôi lần nào nữa!”
“Được, em hứa rồi nhé!”
Diệp Thu rất phấn khích gật đầu.
Tuy trước đây giữa anh và Lâm Thanh Nhã cũng từng xảy ra tiếp xúc thân thể.
Nhưng đấy đều là dưới tình huống Lâm Thanh Nhã không tỉnh táo hoặc là không tình nguyện.
Mà lần này là dưới tình huống Lâm Thanh Nhã cho phép, nắm tay cô ấy.
Diệp Thu cứ nghĩ đến cảm giác đó là cảm thấy hưng phấn không chịu được.
Xem ra tối nay đã định sẵn là một đêm hạnh phúc rồi! “Khụ khụ, à ừm… Vợ ơi, anh bắt đầu nhé!”
Diệp Thu hít sâu một hơi, nhìn Lâm Thanh Nhã nói.
“Có cần tôi phối hợp gì không?”
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
“Em cứ nằm đấy là được, tất cả cứ để anh lo, tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười tự tin, sau đó anh nắm lấy chân Lâm Thanh Nhã…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...