Long Thần Ở Rể

Vừa nghĩ đến đây.

Trong đầu Lạc Y Y lập tức nghĩ ra đối sách, cô ta nhìn thẳng về phía Diệp Thu hét lớn: “Chồng ơi, cứu em với!”

Cô ta vừa dứt lời.

Diệp Thu vốn đang nở nụ cười hờ hững, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ, suýt nữa thì trượt chân dập mặt xuống đất.

Lại giở trò này?

Lần trước lúc ở trong ngõ cụt.

Lạc Y Y cũng dùng trò này, thành công kéo thù hận cho mình, cuối cùng bản thân không thể không ra tay giải quyết đám người đó.

Mà hiện tại.

Cô ta lại dám dùng trò này tiếp.

Cô có dám đổi cách khác mới mẻ hơn không! Diệp Thu hạn hán lời.

Còn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương đứng bên cạnh thì mang vẻ mặt kỳ lạ nhìn Diệp Thu.

“Lão đại, anh… anh lại tìm thêm cho bọn em một chị dâu nữa từ lúc này thế ạ, bây giờ coi như em đã biết tại sao cô ta có thể cướp được ví tiền của anh rồi!”

Âu Dương Hạo khô cằn nuốt một ngụm nước bọt, như hiểu ra chân lý nói.

“Sư phụ, anh làm thế này, sư nương có biết không ạ?”

Đỗ Nguyên Lương cũng nhìn Diệp Thu bằng vẻ mặt kỳ lạ hỏi.

“...” Diệp Thu hoàn toàn cạn lời.

Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ.

“Tôi nói tôi không quen cô ta, các cậu có tin không?”

Diệp Thu nhìn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương, có phần bất đắc dĩ giải thích.

“Lão đại, anh đừng đùa nữa, nếu không quen, sao cô ta có thể gọi anh là chồng?”

“Sao cô ta không gọi em hay là lão Đỗ, ây dào, anh yên tâm đi, bọn em đảm bảo sẽ giữ bí mật với chị dâu, đều là đàn ông cả, bọn em hiểu mà!”


Âu Dương Hạo nháy mắt, trên mặt là biểu cảm ‘Em hiểu hết mà’.

“Hiểu cái đầu cậu!”

Diệp Thu vỗ một phát lên đầu Âu Dương Hạo, không vui nói: “Nếu tôi mà có dính líu gì với cô ta thì còn bảo cậu điều tra giúp tôi xem cô ta ở đâu chắc?”

Nghe Diệp Thu nói vậy.

Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương đều sững sờ.

Ờ nhỉ.

Nếu Diệp Thu thật sự có quan hệ gì đó với người phụ nữ này.

Người phụ nữ này còn cần cướp ví tiền của Diệp Thu chắc?

Với gia thế của Diệp Thu, tiện tay cho cô ta ít tiền cũng đủ để cô ta tiêu xài cả đời rồi.

Cũng không cần thiết phải đi cướp ví người ta! Nghĩ đến đây.

Hai người đều hiểu ra.

“Này, này, này, bọn mày đứng đấy nói gì đó?”

“Tưởng chỗ này của tao là sân khấu để chúng mày biểu diễn tấu nói hả?”

“Mà này, ba cái thằng ngu bọn mày chạy từ đâu ra đấy hả?”

Hổ gia trợn mắt nhìn ba người Diệp Thu, vẻ mặt ngạo mạn hỏi.

“Bọn này từ đâu tới không phải việc ông cần quan tâm đâu, việc của ông là giao người phụ nữ kia cho tôi, tôi có chuyện cần tìm cô ta!”

Diệp Thu chỉ vào Lạc Y Y, thản nhiên nói.

“Ôi trời, đệt mợ, gan cũng to đấy, mày là ai?”

“Mày nghĩ mày là cái thá gì?”

“Mày bảo tao giao cho mày là tao phải giao cho mày chắc?”


Hổ gia khinh bỉ hỏi.

“Anh ta là chồng tôi, đồ tôi trộm từ chỗ lão tam Lưu cũng ở trên người anh ta!”

Lạc Y Y vội vàng nói.

“...” Diệp Thu câm nín thật sự.

Xem ra người phụ nữ này thật sự định kéo mình vào chuyện này đây!

“Ồ?”

“Thế hả?”

Hổ gia híp mắt, sau đó liếc qua nhìn Diệp Thu, ngẩng đầu cười phá lên đầy ngông cuồng: “Há há há, đúng là trời cũng giúp ta mà, hôm nay, ông đây cũng coi như được hưởng cả tài lẫn sắc, không chỉ có được mỹ nhân, không ngờ, ngay cả thứ mình muốn cũng có người chủ động mang đến tận cửa, đúng là song hỉ lâm môn mà!”

Nói đến đây.

Hổ gia cúi đầu nhìn Diệp Thu, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Oắt con, tối nay Hổ gia muốn ngủ với vợ mày, chắc mày không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

“Còn mày ấy hả, chỉ cần ngoan ngoãn giao thứ kia cho tao, tao có thể để mày bình an rời khỏi nơi này, thế nào?”

“Thứ gì?”

Diệp Thu cau mày, khó hiểu hỏi.

Thật ra, lần trước ở trong ngõ cụt.

Đám người đồ đen bịt mặt muốn Lạc Y Y giao đồ.

Lúc đó, Diệp Thu đã có suy đoán, chắc Lạc Y Y đã lấy thứ gì đó của người ta.

Không ngờ bây giờ Hổ gia lại cũng muốn lấy đồ từ anh.

Xem ra, món đồ đám người này nói đến là cùng một thứ.

Điều này khiến Diệp Thu khá tò mò.

Rốt cuộc là thứ gì mà lại có thể khiến nhiều người tranh giành như thế?


“Ranh con, mày cmn đang giả ngu với tao đấy hả?”

“Vợ mày đã nói là thứ đó đang ở trên người mày rồi, nếu hôm nay mày muốn bình an vô sự bước ra khỏi cái viện này thì ngoan ngoãn đưa đồ ra đây, nếu không đừng trách tao không tử tế với mày!”

Nét mặt của Hổ gia lập tức sa sầm, ông ta lạnh lùng nói.

Ông ta tưởng Diệp Thu đang cố tình giả ngu.

Điều này khiến Diệp Thu cũng rất bất đắc dĩ, anh lắc đầu, giải thích: “Đầu tiên, tôi không quen biết gì cô ta hết, cô ta cũng không phải vợ tôi, lý do tôi đến nhà ông là vì người phụ nữ này cướp mất mấy trăm tệ của tôi, thứ hai, thứ đồ mà ông đang nói đến là cái gì, tôi thật sự không biết!”

“Không biết cái cmn ý, bớt dài dòng văn tự đi, mày muốn lừa tao mà cũng không biết nói cho có lý hơn à, còn cái gì mà cô ta cướp mất mấy trăm tệ của mày, mày nghĩ tao sẽ tin mày chắc?”

“Nếu mà là thật, tao sẵn sàng ăn cứt luôn!”

Hổ gia khinh bỉ trợn mắt nhìn Diệp Thu, hoàn toàn không tin lời giải thích của Diệp Thu.

Sau đó, ông ta cũng hoàn toàn mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt âm trầm hỏi: “Oắt con, tao hỏi lại mày lần cuối, mày có giao đồ ra hay không!”

“Đúng là nước đổ đầu vịt, ông muốn hiểu thế nào thì hiểu!”

Diệp Thu bất lực lắc đầu.

“Đệt mợ, mày cmn rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”

“Được, được, thế thì đừng trách tao độc ác tàn nhẫn!”

Hổ gia sa sầm nét mặt, nghiến răng nói.

Dứt lời.

Ông ta vẫy tay với đám đàn ông vạm vỡ đứng cạnh mình, chỉ vào Diệp Thu, dữ tợn nói: “Đánh nó cho tao, đánh đến khi nào nó chịu giao đồ ra mới thôi!”

“Rõ!”

Đám đàn ông vạm vỡ không nói nhiều, xông thẳng về phía Diệp Thu.

Thấy cảnh này.

Trong mắt Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương đều loé qua sự tàn nhẫn.

“Lão đại, đám tôm tép bẩn thỉu này không đáng để anh ra tay, đừng làm bẩn tay mình!”

Âu Dương Hạo quay sang nhìn Diệp Thu, cười hớn hở nói.

“Đánh nhanh thắng nhanh, vợ tôi còn đang ở nhà chờ tôi, tôi phải về nhà sớm!”


Diệp Thu thản nhiên nói.

“Đã rõ!”

Âu Dương Hạo gật đầu.

Sau đó anh ta và Đỗ Nguyên Lương cùng tiến lên phía trước một bước, bảo vệ Diệp Thu ở sau lưng.

Đúng vào lúc này.

Đám đàn ông vạm vỡ đã xông đến trước mặt bọn họ.

“Kẻ cản đường tao phải chết!”

Gã đàn ông vạm vỡ dẫn đầu trong đó giận dữ quát lớn, đôi mắt như phun ra lửa nhìn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương.

Nói xong.

Tay phải gã siết thành nắm đấm, tàn nhẫn đánh về phía Âu Dương Hạo.

“Cản đường mày thì phải chết?”

“Mày cũng xứng hả?”

Âu Dương Hạo cười khinh miệt, nhấc chân đạp về phía gã.

Tên dẫn đầu hoàn toàn không có đất phản kháng, cả người lập tức bay ra ngoài.

Cú đá này khiến gã văng xa mười mấy mét.

Sau khi rơi xuống đất, cổ mềm oặt xuống, bất tỉnh ngay tại chỗ.

Thấy cảnh này.

Đám đàn ông vạm vỡ còn lại và cả đám người Hổ gia đứng cách đó không xa đều sững sờ.

Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại.

Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương đã lao nhanh vào đám người chỉ để lại hai bóng mờ.

Tiếng kêu gào thảm thiết liên tiếp vang lên.

Tiếp ngay sau đó.

Chín gã đàn ông vạm vỡ còn lại đều nằm ngay đơ trên đất, che bụng, rên rỉ không dứt.

Và không còn ai có thể tiếp tục đứng lên được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận