Long Thần Ở Rể

Cứ như vậy.

Diệp Thu ở cục cảnh sát nghỉ ngơi một ngày một đêm.

Bất quá, một ngày một đêm này miễn bàn anh đã dễ chịu thế nào.

Triệu Khôn Sơn sành ăn chăm sóc, lại còn bưng trà với cả rót nước.

Diệp Thu giống như đại gia, ngồi trên sô pha chờ hưởng thụ là được.

Trừ bỏ việc đi toilet anh phải tự mình đi, những chuyện khác, Triệu Khôn Sơn đều giúp anh sắp xếp hết rồi.

Làm thế này hình như anh không phải là bị bắt tới đồn cảnh sát điều tra, mà càng giống như là tới hưởng phúc vậy.

Nói thật, nếu không phải trong lòng Diệp Thu nhớ thương bà xã mình, thì đã hơi không muốn đi nữa rồi.

Nếu để cho Hàn Tiêu Tiêu biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Thu, phỏng chừng cô sẽ tức đến hộc máu.

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Sáng hôm sau.

Vành mắt Hàn Tiêu Tiêu đen như gấu trúc đi tới văn phòng cục trưởng.

Mà sắc mặt cô, che kín mất mát và không cam.

Rõ ràng là cô không tìm được bất kỳ bằng chứng gì, chỉ có thể thả người.

Triệu Khôn Sơn vì làm Diệp Thu hài lòng, còn cho Hàn Tiêu Tiêu một cái trừng phạt, yêu cầu cô về nhà biết bản kiểm điểm, nghiêm túc kiểm điểm lỗi sai mà mình đã phạm.

Còn việc này, cũng chỉ có thể dừng ở đây.

Ánh mắt Hàn Tiêu Tiêu như muốn giết người.

Diệp Thu nghênh ngang rời khỏi cục cảnh sát...Đi đến trạm xe buýt công cộng ở ngoài cục cảnh sát.

Lúc đầu Diệp Thu muốn đi xe công cộng về nhà.


Nhưng anh cẩn thận nghĩ một chút, hôm qua Lâm Thanh Nhã nói với anh, bảo anh mười giờ sáng nay tới công ty, để cô sắp xếp công việc cho anh.

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu nhanh chóng lấy điện thoại ra xem đồng hồ, lập tức biến sắc.

Bởi vì bây giờ đã là mười giờ rồi! Nếu có nhanh chóng đến công ty, thế nào cũng phải mười một giờ a! Nếu đến trễ hẳn một tiếng...Hít! Diệp Thu hít một ngụm khí lạnh, không dám nghĩ tiếp nữa.

Bởi vì trong đầu anh đã hiện lên khuôn mặt lạnh băng của bà xã và ánh mắt thất vọng.

Điều này làm cho Diệp Thu chỉ cảm thấy da đầu run lên một trận, nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, chạy nhanh về phía tập đoàn Lâm Thị.

Cho dù có ở trong mưa bom bão đạn, anh vẫn có thể ung dung tự tại, vào giờ khắc này anh đã hoàn toàn rối mù rồi.

Nếu để cho những người hiểu rõ về Diệp Thu nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc đến mức nói không nên lời.... "Bác tài, làm phiền bác có thể lái nhanh hơn một chút không?"

Diệp Thu ngồi ở ghế phụ nhìn bác lái xe, sốt ruột thúc gục nói.

Anh bên này đã gấp sắp chết rồi.

Nhưng cố tình bác lái xe lại đi không nhanh không chậm.

Phía trước không có xe gì, cũng không chạy nhanh, chậm chậm chạp chạp còn không nhanh bằng xe công cộng.

Điều này làm cho Diệp Thu rất sốt ruột, hận không thể đoạt lấy tay lái.

"Gịuc cái gì a, tôi là lái xe, lái không nhanh, có bản lĩnh thì cậu lái đi a!

Lái xe thẳng thắn nói.

"Đây là ông nói đấy nhé!"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng tạo thành một độ cong nghiền ngẫm, lập tức tháo dây an toàn, túm lái xe sang ghế lái phụ.

Còn Diệp Thu lại lấy tốc độ cực nhanh đi tới ghế lái.

Trong nháy mắt, hai người đã đổi chỗ cho nhau xong.

Ngay lập tức, Diệp Thu căn bản không cho tài xế cơ hội phản ứng, trực tiếp đổi thành tốc độ cao, một cước đạp ga.

Xe taxi "tằng" một cái, chạy như bay lao ra ngoài.

Dọc theo đường đi, Diệp Thu trừ đèn đỏ và nhường người đi đường ra, trên cơ bản là gặp xe liền siêu, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Thậm chí đến cả xe thể thao Lamborghini, Ferrari gì đó....đều bị anh đá văng ở sau.

Một chiếc taxi trong tay anh, có thể lái thành xe đua.

Cứ thế, lộ trình vốn dài đến một giờ chạy xe.

Bị anh chạy xong trong nửa giờ.

Xe taxi dừng ở trước Tòa nhà Lâm thị.

Diệp Thu lấy ví tiền ra, đang chuẩn bị đưa tiền cho tài xế.

Thế nào mà tài xế không nói hai lời, đẩy cửa xe ra liền nhảy xuống.

Ngay sau đó, ông ta ghé vào bên vệ đường nôn như điên.

Thấy vậy.

Diệp Thu lắc đầu cười, đi xuống xe, tay vỗ vai tài xế xe, cười nói: "Thế nào anh trai, có khỏe không?"


Tài xế ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, tức giận nói: " Mẹ nó, lão tử suýt nữa thì qua đời ngay tại trận rồi, tên nhóc cậu trước kia từng thi đua xe hả?"

"Xe đua tôi vẫn chưa lái, nhưng có mấy người được xưng là vua xe thần xe đẳng cấp thế giới thì có thua thảm trong tay tôi!"

Diệp Thu nhếch miệng cười, sau đó nhét tiền vào túi áo người lái xe, rồi trực tiếp xoáy người đi tới tòa nhà Lâm thị.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Thu.

Lái xe cũng bĩu môi, khinh thường nói: "Chém, nói cậu béo còn nói phét, vua xe đẳng cấp thế giới thua trong tay cậu á?

Đúng là không biết xấu hổ!"

Nói xong, sắc mặt tài xế chợt biến, bỗng nhiên lại cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, ông ta lập tức ghé vào lề đường nôn như điên...Đi vào tòa nhà Lâm thị. .

||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||

Mắt thấy sắp tới mười giờ bốn mươi.

Diệp Thu cũng không vội, định đi thẳng ra thang máy.

Nhưng anh vừa đi chưa tới hai bước, đã bị bảo vệ gác cửa chặn lại.

"Đứng lại, anh làm gì vậy?"

Bảo vệ trừng mắt với Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.

Thời gian gấp gáp.

Diệp Thu cũng không dám chậm trễ thêm phút giây nào nữa, trực tiếp chỉ ra phía sau bảo vệ, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Kìa, anh xem kìa?"

Bảo vệ nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Còn Diệp Thu nhân cơ hội này, hóa thành một tàn ảnh, đi thẳng vào thang máy.

Lúc bảo vệ phát hiện ra mình bị lừa, quay đầu lại thì Diệp Thu đã đi thang máy lên rồi.

Điều này làm cho bảo vệ tức giận, hung hăng cắn răng, đừng để tôi gặp lại anh lần nữa, nếu không tôi nhất định sẽ đánh anh ra ngoài!

....Diệp Thu đi thang máy lên đến tầng cao nhất, cửa của văn phòng tổng giám đốc.

Anh đang định đẩy cửa bước vào.

Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh băng từ bên trong truyền ra.

"Thư ký Chu, cậu đi xem cho tôi xem rốt cuộc tên Diệp Thu kia có tới hay không, nếu như vẫn chưa tới thì gọi điện cho anh ta, bảo anh cũng không cần tới nữa!


Nghe vậy,

Sắc mặt Diệp Thu biến đổi.

Bởi vì đó chính là giọng nói của bà xã mình, rõ ràng là cô đã tức giận.

Nhưng đúng lúc này.

Cửa phòng làm việc mở ra.

Một mỹ nữ tóc dài, mặc bộ vest OL chuyên nghiệp, mang theo mắt kính màu đen đi ra từ trong phòng làm việc.

Dáng người mỹ nữ rất cao, đương nhiên, hấp dẫn ánh nhìn nhất là đôi chân thon dài đi tất da chân màu đen của cô, cực kỳ gợi cảm.

Đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là sát khí mạnh! Diệp Thu nhận ra mỹ nữ này, bởi vì anh lúc anh và Lâm Thanh Nhã kết hôn, mỹ nữ chân dài này cũng đến.

Cô chính là thư ký chuyên chức của Lâm Thanh Nhã, Chu Thiến.

Chẳng qua, đối với chàng rể ở rể Diệp Thu này, Chu Thiến vẫn luôn coi thường, cực kỳ chán ghét.

Sau khi nhìn thấy Diệp Thu đang đứng ở cửa.

Chu Thiến cũng hơi giật mình, trong ánh mặt xoẹt qua một tia khinh thường, lạnh giọng hỏi: "Diệp Thu, sao giờ anh mới đến?"

"Khụ khụ, trên đường đi tôi có chút việc, chậm trễ rồi!"

Diệp Thu ho khan hai cái, hơi xấu hổ nói.

"Anh đi vào giải thích với Lâm tổng đi!"

Chu Thiến lạnh lùng nói.

Sau đó cô lập tức đẩy cửa phòng làm việc ra, nói với Lâm Thanh Nhã đang ở bên trong: "Lâm tổng, Diệp Thu đã tới rồi!"

Lâm Thanh Nhã ngồi trước bàn làm việc nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh như băng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui